CUỐI NGÀY 16.4.2019: NOTRE DAME de PARIS- TRÁI TIM TÔI RƠI MỘT NHỊP

Đăng bởi: Phạm Quỳnh Nga
17/04/2019 | 11:15
Chuyên mục: Văn thơ
0 bình luận
CUỐI NGÀY 16.4.2019: NOTRE DAME de PARIS- TRÁI TIM TÔI RƠI MỘT NHỊP

Tôi mãi không thể quên được dù đã thật nhiều năm, dù Paris và Notre Dame de Paris là một góc ký ức thanh xuân đã xa..., mãi đẹp như chính thanh xuân của tôi.

"... Il est venu le temps des cathédrales
Le monde est entré
Dans un nouveau millénaire
L'homme a voulu monter vers les étoiles
Écrire son histoire
Dans le verre ou dans la pierre ...."

Tạm dịch:

"... Đã đến thời kỳ của những thánh đường
Thế giới bước vào một thiên niên kỷ mới
Loài người muốn chạm tới những vì sao
Viết lên lịch sử qua những tấm kính và những phiến đá ..."

Đó là câu đầu tiên trong vở nhạc kịch "Notre Dame de Paris". 

Có những ký ức không bao giờ bị vùi lấp, nhất là gắn với những vẻ đẹp bất tử của thời gian. Không biết có phải là một bí ẩn số phận, mà ngày ấy, ngay từ tiểu học, lũ nhỏ chúng tôi đã được chọn học thí điểm tiếng Pháp, những lớp tiếng Pháp đầu tiên của Hà Nội, của miền Bắc. 

Và từ đó ngôn ngữ này đã theo tôi suốt chặng đường cho đến tân hôm nay, như một tình yêu ngọt ngào, dễ thương.

Văn học Pháp cũng trở thành một góc đam mê trong những sở thích của tôi để tiểu thuyết “Notre Dame de Paris” của Victor Hugo đã mê hoặc tôi không chỉ là những nhân vật kỳ dị như thiên thần- ác quỷ, mà còn là vẻ đẹp bí ẩn huyền ảo của Nhà thờ Đức Bà Paris, đã đi vào giấc mơ tôi...

Và một ngày, tôi đã chạm vào Notre Dame de Paris, nằm giữa đảo Ile de la Cite bên dòng sông Seine thơ mộng, chứng kiến những thăng trầm của lịch sử nước Pháp. Tôi từ từ chạm vào những tuyệt mỹ kiến trúc nhân gian, chạm vào những linh thiêng huyền bí trong ngôi nhà của Chúa, để cảm nhận bình yên thế gian, nguyện ngắm những tĩnh lặng thời gian trôi qua các ô cửa kính hoa hồng với màu sắc kỳ ảo và những họa tiết đầy mê hoặc, dừng lại bên những bức tranh nối quá khứ với hiện tại, đối thoại trong tưởng tượng với các vị Thánh vì lẽ gì họ lại ở nơi này, đếm từng tiếng chuông ngân vang như từng thánh tích lan tỏa hồng trần…

Nhớ một chiều đầu thu Paris, nắng nhạt như màu voan mỏng phủ lên những tòa lâu đài cổ, các ngọn gió dè dặt lướt qua những vòm cây cổ thụ, không gian ấm ngọt hương cỏ thơm, giống như có một thôi thúc mơ hồ, tôi mê mải đứng ngắm hoàng hôn Notre Dame de Paris. 

Dòng người du lịch vẫn đang trôi qua nhưng tôi gần như không cảm thấy, cả một không gian trong suốt như được bọc bằng quả cầu thủy tinh khổng lồ, để tất cả như đang rất khẽ khàng thong thả, có thể nghe từng nhịp đập nhẹ trong lồng ngực. 

Nguớc mắt lên ngọn tháp cao vút, cảm thấy từng nhịp rơi hoàng hôn đậu trên đỉnh tháp, nén lại mỗi lúc một dầy thành sắc tím thẫm, và không biết từ lúc nào, màu tím loang tràn chảy xuống, phủ ánh tím óng ánh lên toàn bộ Nhà thờ, tạo nên một vẻ đẹp huyền ảo đầy bí mật. 

Mà nơi này, gần 9 thế kỷ qua, hàng ngàn câu chuyện kỳ lạ thêu dệt thành hàng ngàn tấm màn che phủ, để người đương thời mãi mãi giải mã những ẩn giấu ấn ký trong thánh tích nơi này…

Notre Dame de Paris còn lưu lại kỷ niệm ngọt ngào trong một cơn say nắng Paris của tôi. Tôi đã đứng ở ngay “Tâm” của nước Pháp, trước sân Nhà thờ- Đất Thánh linh thiêng và linh nghiệm, nhắm mắt chắp tay cầu nguyện những thiện duyên an lành ở kinh đô ánh sáng này. 

Sao có thể quên, bên tượng Đức Mẹ Đồng Trinh, một bờ vai rộng, đôi bàn tay ấm, bờ môi thơm hương chocolat, thơm mùi rượu vang đỏ, và những ngầm nguyện… 

Tưởng chừng sẽ cất giữ trong một ngăn ký ức, chỉ thi thoảng mới hé chút để ngắm, để nhớ, để phác ra một cuộc hẹn hò…, để lại làm đầy lên những kỷ niệm. 

Làm sao tôi có thể tưởng tượng, đúng vào ngày đầu tiên của Tuần Thánh Lễ Phục sinh, một ngọn lửa như từ hỏa ngục của quỷ rừng rực trong cơn cuồng nộ muốn thiêu hủy cả Notre Dame de Paris, thiêu hủy biểu tượng bất diệt của Paris.. Chông chênh không trọng lượng, ngỡ chỉ là ác mộng, chỉ là một scene phim viễn tưởng của Hollywood, chỉ là một ảo ảnh game 3D, chỉ là giả tưởng diễn tập khủng bố…

Nhưng khi nhìn cảnh ngọn tháp 850 tuổi gãy ngang đổ gục xuống trong hừng hực biển lửa đỏ rực, khi thấy hình ảnh hàng ngàn người dân Paris nước mắt tuôn rơi, tay làm dấu Thánh, miệng mấp máy những lời kinh nguyện phép màu…, thì không phải là mơ, là ảo, là phim, là giả, mà là sự thật, một sự thật xuyên tim. 
Giống như một cú sốc đến bàng hoàng, dù là thật mà vẫn không muốn tin, người lơ lửng như đang rơi tự do, nước mắt tràn mi…

Một góc ký ức thanh xuân bị hủy diệt. 
Một góc tâm hồn thiện mỹ bị khuyết. 
Một tình yêu thánh thiện bị vùi dập. 
Tim tôi rơi một nhịp.
Tim tôi rơi một nhịp giữa Paris.
Tim tôi rơi một nhịp giữa Notre Dame de Paris./.

24 giờ Notre Dame de Paris bị cháy.

Nguồn: Nhà báo Hoài Hương - Ảnh bìa của Yên Ninh

Gửi lời bình luận

Thư điện tử của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Gửi bình luận
Tin liên quan