NGƯỢC

Đăng bởi:
06/01/2015 | 23:21
Chuyên mục: Văn thơ
0 bình luận
NGƯỢC

Tôi biết mình thuận tay trái là từ khi đi học. Thầy Phước dạy vỡ lòng, ông cầm thước khẻ vào cái tay cầm bút, hôm nào cũng rát ửng bàn tay trái. Đau quá đâm sợ, tôi chuyển bút sang tay phải, thầy nhãng đi tôi lại cầm sang tay trái, rồi lâu dần tôi viết được cả hai tay. Lớn tí nữa ôm đàn ghi ta lúc đầu cũng mỏ cò tay trái, nên đến tuổi choai choai say đàn say hát, lúc nổi hứng đổi tay, làm nhiều đứa mắt tròn mắt dẹt. Đến tuổi trưởng thành, sinh hoạt với tập thể toàn người tay phải nên tự nhiên tay phải cũng cố thuận theo. Thế nhưng việc cầm đũa thì không tài nào thay được. Biết ý nên khi ăn uống tôi tránh ngồi giữa, vì nhiều lần chọc đuôi đũa vào mặt ai đó vô phúc ngồi bên. Đến khi sang Đức, việc chuyển cầm đũa sang dao dĩa thì quá bình thường, chỉ mỗi tội tôi cứ lẫn lộn tay dao tay dĩa mặc dù biết rất rõ tay nào cầm dao tay nào cầm dĩa. Hôm ngồi ăn cùng bà giáo dậy tiếng Đức, bà là giáo viên cấp tiểu học đã về hưu. Nhìn tôi cầm dao dĩa bà phát hiện ra ngay "Em thuận tay trái đúng không?". Tôi cười, rồi kể về kỷ niệm thời ngày đầu cầm bút tập viết bị thầy vụt tê tay. Tôi vui vẻ kể mà không ngờ câu chuyện làm bà giáo già chực khóc, bà bảo: "Sao lại ác thế với quân trẻ... Chúa trời sinh ra chúng như vậy...Phải trái thì có làm sao!...". Để phá đi không khí tự dưng buồn ấy, đôi bàn tay tôi liến thoắng dao dĩa đổi tay nhau, một loáng hết đĩa đồ ăn tú hụ làm bà giáo mỉm cười "Do bán cầu đại não trái phát triển hơn phải đấy em". Về sau này đi làm ăn buôn bán, khi mua hàng gặp cô nào viết hóa đơn tay trái, tôi cũng cầm bút tay trái ký tên. Cô cười, tôi cười như thể nhận ra... đồng loại. Quá nửa đời người trôi đi, qua rèn luyện, đôi cánh tay tôi đã biết phân công nhau, việc gì mạnh thì cần tay phải, việc gì cần tỉ mẩn, dẻo dai, kỹ thuật, thì tay trái tự nhiên đòi. Việc thuận ngược này cũng không ngờ lại ảnh hưởng không nhỏ đến cả một quá khứ tình yêu. Tôi và mấy cô cũng có một thời gian dài ngắn yêu nhau, vì duyên số mà không lấy được nhau. Tuổi trẻ yêu thì ai mà chả mãnh liệt, vả lại tôi đâu có biết thuận nghịch ra sao. Chỉ khi về sau này gặp lại bạn gái cũ, ngồi tâm sự kể lể rồi hỏi thăm về bạn đời của nhau, tôi mới biết là hồi ý mình toàn... làm ngược. Bài:  Văn Tất Thắng, Chemnitz Ảnh Minh họa của Trần Ngọc PV Viet-bao.de 
Gửi lời bình luận

Thư điện tử của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Gửi bình luận
Tin liên quan
<1234567 ... >