BẠN ĐỜI - Thùy Giang, Tổng Công ty Tân cảng Sài Gòn
Nghe thêm một cặp ly hôn, mình lại chạnh buồn, nhưng rồi lại mừng vì họ đã biết dũng cảm rời bỏ nhau khi không còn có thể hòa hợp. Biết đâu chừng sau đó, họ sẽ sống hạnh phúc hơn khi không còn dằn vặt nhau, không phải giả dối với lòng mình.
Ai cũng mong sẽ có một người BẠN-ĐỜi đi cùng mình đến cuối đường, nhưng không phải ai cũng có được may mắn đó. Nhiều người thật sự sống với nhau như "nợ đời" - từ trẻ đến già gần như chẳng được ngày nào trọn vẹn hạnh phúc, nhưng vẫn chịu đựng nhau và làm khổ nhau. Rồi về già, khi tính khí trở nên bất thường thì sự bất hòa càng khủng khiếp. Khi đó họ không chỉ làm khổ nhau, mà còn làm khổ con cháu nữa.
Nhiều người hỏi vì sao mình không lấy chồng nữa, để cho bớt vất vả. Hơn ai hết, mình hiểu rõ sự vất vả và bất hạnh không nằm ở chỗ có chồng hay không có chồng. Mà là mình có thật sự sống vui khi có một mình không? Hay lấy chồng mà mình có thật sự tìm được một người BẠN - ĐỜi hay không? Một người là BẠN-ĐỜI không nhất thiết phải lấy nhau, chỉ cần đi bên cạnh đời nhau nhưng đủ hiểu, đủ cảm thông, đủ chia sẻ là được nhỉ? Và quan trọng là ở bên nhau phải thấy vui, thấy an yên... Còn không thì, hãy cứ sống đời riêng mình, một mình độc lập và tự do, biết yêu bản thân, yêu đời riêng mình...
Mình rất sợ sự dằn vặt nhau, rất sợ sự kiểm soát nhau, rất sợ sự đối đầu nhau và chấp nhau từng câu nói... Mình chứng kiến, và thấy thật sự thương họ, thấy họ đã không được sống một cuộc đời trọn vẹn cho mình.
Cũng nhiều người nói mình khó tính, tuổi này rồi, hoàn cảnh này rồi, sao còn kén chọn? Ừ, mình chỉ kén một người mà ở bên họ mình luôn thấy an yên, vui vẻ và hạnh phúc thôi. Người đủ làm trái tim mình rung động, người tôn trọng mình, để mình được sống là chính mình, người có thể chạm đến tận cùng của trái tim mình, cho mình được thăng hoa trong cảm xúc của mình...
Thế thôi, là mình có thể nguyện đi bên Người đến cuối cuộc đời...
Thư điện tử của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *