BUÔNG - Thơ Đồng Ánh Liễu
Trút hành trang mà thong dong tự tại! Sau về đất … chẳng điều chi theo mãi - Sắc sắc không... Không không sắc... Mỉm cười!
Vâng học mãi ! Cả đời người học mãi
Học yêu thương, học cách sống nhu hoà
Học mỉm cười, học thấu hiểu vị tha
Học nhẫn nhịn, học bao dung, nhận lỗi.
Vâng thế đấy - quá nửa đời chìm nổi
Vẫn học hoài để cuộc sống an yên
Hỏi mấy ai đã thoát cảnh ưu phiền
Ai thực hiện hết những điều đã học.
Để sinh tồn giữa cuộc đời khó nhọc
Hỏi ai người giữ bản tính thiện lương
Như trang giấy chưa vết mực nào vương
Hiền lành mấy vẫn vướng vòng sân hận?
Bởi khổ đau, bởi cuộc người lận đận
Ai không từng thay đổi theo thời gian
Cõi ta bà đều nặng gánh riêng mang
Nên chìm nổi giữa muôn vàn sắc thái.
Tuổi trung niên mới trầm tư nhìn lại
Quãng đời mình miết mải với bon chen
Mãi đua nhau vì hai chữ sang - hèn
Để giật mình thèm bình yên an trú.
Giờ khuyên nhau nhìn đời vô tư lự
Buông vạn điều trói buộc kiếp trần ai
Đời hữu hạn bận lòng gì đúng sai
Trút hành trang
mà thong dong tự tại!
Sau về đất … chẳng điều chi theo mãi
Sắc sắc không...
Không không sắc...
Mỉm cười!
Thư điện tử của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *