CÂU CHUYỆN CỦA BÁC VIỆT KIỀU - Dinh Dung, Berlin
Cả phố kháo nhau bác Việt kiều bị mất vợ, đang lên phường trình báo... Ấy là câu chuyện cách đây mấy năm về trước, vào một ngày cuối năm. Vợ mới cưới của bác Việt kiều bán nhà rồi biến mất?
- "Vậy mà mãi đến bây giờ tôi mới có cơ duyên để hỏi về câu chuyện mất vợ của bác?".
Bác ấy cười: "May chú hỏi bây giờ. Chứ mà hỏi hồi đó tôi vác gậy đập chết chú liền. Xong bác vỗ vai tôi và hỏi, kể ra thì dài lắm, chú có thời gian không?".
Tôi gật đầu. "Vậy chú chờ tôi đi đủ 10.000 bước rồi tôi kể cho chú nghe. Bây giờ mỗi ngày tôi phải đi ít nhất là 10.000 bước theo chỉ dẫn của AOK, thì hằng tháng mới nhận được tiền chú ạ".
Tôi bảo: "Thế thì hai anh em mình vừa đi vừa nói chuyện cho vui". Rồi lâm râm kể...
- "Hồi đó thằng con mua điện thoại mới, nó quẳng tôi cái điện thoại cũ. Thế là tôi học nhắn tin cho người nhà, bạn bè và từ đó tôi quen cô ấy qua mạng. Cô ấy tâm tình: bố mẹ mất hết rồi, chồng bỏ, một mình ở vậy nuôi con... Nghe tội nghiệp lắm cơ, vậy là tôi đem lòng thương cô ấy. Tôi nhiều hơn cô ấy có lẽ đến hơn 20 tuổi... ".
Tôi cắt lời bác, hỏi: "Hồi đó nghe mấy người hàng xôm kể, bác hay cởi trần ra ban công, tự quay phim, chụp hình gửi cho cô ấy có đúng không?". Bác im lặng, rồi gật gật: "Hồi đó chúng tôi tuy chưa gặp, nhưng yêu nhau như điên chú ạ. Gớm tình yêu là cái thứ quái quỷ gì mà làm người ta cứ như phát rồ như vậy".
- "Yêu qua mạng được mấy tháng, thì cô ấy giục tôi về. Thế là về hơn hai tháng, tôi đưa hai mẹ con cô ấy đi chơi khắp vui lắm. Cô ấy cũng chiều tôi hết cỡ luôn. Con cô ấy gọi tôi bằng ba, dân trong phố cũng tưởng tôi là ba thật. Và còn hỏi, sao anh chị không mua nhà ở, mà ở nhà trọ?. Vậy là cô ấy chỉ sang tôi, các bác hỏi chồng em ấy? Máu sỹ diện, tôi bảo: Em tìm xem có cái nào ưng ý, tiền vừa phải thì ta mua. Vừa lúc ấy, ở gần chỗ tôi trọ, có ông bà cần bán nhà chuyển về ở với con.
Đi xem nhà mới hai lần, là chúng tôi quyết định mua ngay. Đặt cọc, rồi tôi ra đổi vé trở lại Đức sớm hơn dự định, để gom tiền. Cô ấy bàn, mua nhà xong anh về ở với mẹ con em. Chúng ta sẽ mở cái quán cafe trước cửa là đủ sống. Em nuôi anh...
Hạnh phúc ập đến với tôi nhanh quá phải không chú, bác ấy hỏi". Tôi bảo "nhất anh", rồi cả hai cùng cười.
Xoa xoa hai tay vào nhau, bác kế tiếp: "Tôi sang Đức được khoảng ba tuần thì lại về. Trong ba tuần ở bên này như ngồi trên đống lửa vậy. Ngày nào cô ấy cũng giục, nào là thiếu anh em không thể sống nổi, thiếu anh mặt trời như không có nắng. Toàn là những mỹ từ nghe cứ như rút cả ruột... Cô ấy và tôi suốt ngày chát qua vidio, bây giờ nghĩ lại sao hồi ấy máu đến thế...
Tôi về mua nhà, cô ấy đứng tên, vì thời điểm đó người ở nước ngoài không được phép đứng tên. Mua xong, chúng tôi làm bữa cơm mời mấy nhà xung quanh, coi như ra mắt vợ chồng. Đó cũng là thời gian tôi sống rất hạnh phúc...Những đêm nằm bên nhau, cô trăn trở muốn có cái quán trước sân để làm ăn.
Thế là tôi lại quay sang Đức sớm hơn, lại phải đổi vé...
Tôi hứa với cô ấy, sang làm việc khoảng hơn năm, đủ tiền mở quán là anh về luôn. Vậy là tháng nào nhận lương xong, trừ tiền ăn, tiền nhà là tôi gửi cho cô ấy hết. Gần hai năm đi làm không nghỉ một ngày, để gom tiền làm cái quán cafe cho vợ.
Còn tháng nữa là Tết, tôi báo cho cô ấy, sẽ về, hai mẹ con nhớ ra đón anh nhé. Cô ấy dạ ngọt như mía lùi luôn chú ạ, tôi nghe mà sướng hết cả người.
Tôi về đến sân bay chờ cả tiếng, gọi điện thì đang ngoài vùng phủ sóng. Hơi sốt ruột, tôi gọi taxi. Đến cửa, thấy nhà tối om, tôi lo cho hai mẹ con cô ấy. Ốm đau gì chăng? Bấm chuông được một lúc, có một bà cụ ra mở cửa và hỏi: Bác hỏi ai mà bấm chuông muộn vậy?
Tôi hơi bối rối: Vợ con cháu đi đâu mà không ra sân bay đón cháu, gọi điện thoại mãi không được? Bà cụ ngạc nhiên, hỏi tiếp: Vợ chú là ai?
Tôi nói: Đây là nhà của nhà con.
Bà cụ à lên một tiếng: Thế chú không biết hử? Cô ấy bán nhà cho thằng con tôi gần một năm nay rồi.
Ôi, tôi nghe bà cụ nói đến đó, là choáng luôn. Khi tỉnh dậy thấy mình đang nằm trên xa lông của nhà tôi. Bà con lối xóm đến đông lắm, tỏ vẻ ái ngại cho chú Việt kiều.
Tôi bắt đầu hiểu ra, và mọi người khuyên, mai lên công an phường trình báo. May hôm ấy gia đình mua nhà của tôi cho ngủ tạm, bởi đã 28 tết ai cũng bận. Sáng ra anh con trai bà cụ chở tôi lên công an phường. Họ trả lời: Cô ấy cắt họ khẩu rồi. Đi đâu thì không rõ lắm... để số điện thoại lại, khi nào xác minh được sẽ thông báo.
Chán chừng, chiều hôm ấy tôi mua vé về quê cho kịp đón năm mới. Về đến nhà vẫn còn gần 30 phút nữa mới hết năm, làm cho cả nhà ngạc nhiên...
Bà chị dâu cả hỏi: Nghe bảo chú lấy vợ trong Nam rồi phải không? Tôi không trả lời, vào phòng trong soạn hai cái va ly đưa quà phát cho mọi người, và bày bánh kẹo, rượu chè lên bàn thờ rồi vào phòng nằm. Thấy lạ, mọi người thay nhau lay gọi. Mãi đến trưa hôm sau tôi mới dậy ăn xóc bánh chưng với dưa hành, rồi lại nằm tiếp.
Mùng Bảy tết, tôi ra đổi vé để sang lại Đức. Thằng con trai đón tôi ở sân bay. Tôi nằm liệt giường mấy tháng trời. Có lúc đã tìm đến cái chết, làm cho thằng con sợ xanh mắt mèo. Bây giờ nghĩ lại, ân hận và thương nó. Bởi, nó vừa đi học vừa tranh thủ chăm sóc tôi. Cũng may năm ấy, nó tốt nghiệp trung học điểm rất cao, vào đại học ngon lành theo ý muốn. Bằng không tôi ân hận cả đời".
Hắng giọng một hồi bác thủ thỉ tiếp: "Có những lúc, sợ tôi lại tìm đến cái chết, bạn bè kể những câu chuyện để động viên. Nào là có ông về VN cưới vợ đến ba lần, đưa sang Đức cô nào ở lâu nhất là gần một năm, không thì dăm bảy tháng là đi với người khác. Có ông thì làm thủ tục đón vợ chưa cưới sang, cô ấy sang đến sân bay thì bị ông bạn cùng xóm đón mất. Cao thủ nhất thì có ông ở trên trung tâm, người nhỏ lại xấu trai, vậy mà về Việt Nam cưới được một cô luật sư, rất chi là đẹp. Thấy người ta khen nhiều nên ông sợ, cứ đi làm là ông khóa trái cửa lại, cô ấy mới sang được sáu năm mà đã đẻ ba lứa rồi. Bây giờ thả rông cũng không ai để ý. Chưa nói đến dạng Việt kiều như tôi về mua nhà cho bồ, khi ở nhà thì nhà mình, vợ mình. Đi thì vợ của thiên hạ v.v. Hồi đó họ kéo tôi ra khỏi cái chết bằng những câu chuyện buồn hơn của tôi. Bây giờ nghỉ lại mới thấy mạng sống là quan trọng chú ạ".
Kể đến đó bác nhìn vào đồng hồ rồi bảo: "Hôm nay vừa đi vừa nói chuyện với chú vậy mà đi được 20.000,00 bước đấy..." Rồi bác chào tôi về để đi đón cháu nội. Tôi nhìn bác đi khuất dần sau những chiếc lá vàng rơi... Và cầu mong cho bác sức khỏe, sống những ngày cuối đời bên con cháu thật hạnh phúc.
Đúng như bác ấy nói: Khi nghèo lấy vợ, đấy mới là tình yêu. Còn khi nhiều tiền họ lấy tiền chứ lấy đếch gì mình, lấy cả trăm ả thì cũng giống nhau cả... Có nhiều ả sướng quá hóa rồ, được gắp từ trong xóm lều ra mà cứ tưởng trên trời rơi xuống, quên mất mình là ai, khổ thế đấy?
Berlin, 13/10/2020
Thư điện tử của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *