CÂU CHUYỆN CUỐI NĂM VỀ NGƯỜI PHỤ NỮ VIỆT XA QUÊ

Đăng bởi:
03/01/2017 | 19:50
Chuyên mục: Văn hóa & Văn nghệ
0 bình luận
CÂU CHUYỆN CUỐI NĂM VỀ NGƯỜI PHỤ NỮ VIỆT XA QUÊ

Ngồi trên 1 chuyến tàu, giờ tan tầm, tàu cũng tương đối đông, nhiều người phải đứng vì hết chỗ ngồi. Có 2 người phụ nữ Việt ngồi sau lưng mình và tôi đã nghe được câu chuyện của họ.

Người nhỏ tuổi hơn nói: "Chị làm chỗ đó có tốt không?".

- "Cũng bình thường em ạ. Chị lớn tuổi rồi kiếm việc ngày làm mấy tiếng đi làm cho khuây khoả".

- "Họ trả chị lương cao không?".

- "5 €/ 1 giờ em ạ, chị già làm chậm, nên chỉ nhận được vậy thôi".

- "Chị làm gì ở đó?".

- "Chị giúp những việc vặt linh tinh trong bếp và lau chùi nhà vệ sinh. Người ta là chủ nhưng cũng khổ lắm em ạ, chú ấy làm việc quần quật suốt ngày mà đôi khi không có thời gian ăn nữa cơ, nhà chị gần chợ, nên những thứ thiếu tí lặt vặt trong ngày, ví dụ 1 - 2 quả chanh, vài quả ớt, 1 bịch cà rốt... là chú ấy nhờ chị mua hộ, thấy chú ấy lúc nào cũng mệt và phờ phạc, thật là tội nghiệp, nhiều lúc chị hay mua đồ ăn đến nấu cho chú ấy ăn và mua chút hoa quả đến Thắp hương, mong trời phù hộ cho chú ấy bán tốt".

- "Thế quán bán tốt không chị?".

- "Tốt chứ em. Tốt thì mới cần chị làm thêm phụ ngày 5 -6 tiếng chứ".

- "Thế những giờ chị đi mua đồ lặt vặt hàng ngày, họ có trả chị thêm tiền không?".

- "Không em ạ, coi như mình đi tập thể dục ấy mà".

- "Thế tiền chị mua đồ ăn và hoa quả đến đó, người ta có trả tiền cho chị không?".

- "Ồ, việc đó chị tự nguyện mà em".

- "Ui, thế chị được lương bao nhiêu?".

- "25 đến 30 € / 1 ngày 5 đến 6 tiếng, hôm nào bán k được thì chú ấy bảo c nghỉ ngơi ở nhà cho đỡ mệt, chú ấy tâm lí lắm".

- "Thế những ngày chị nghỉ có lương không?".

- "Nghỉ thì làm gì có lương em".

- "Thế sáng chị đi sớm qua chợ khoảng bao lâu?".

- "Vừa đi vừa ra quán luôn cũng khoảng hơn tiếng em ạ".

- "Thế bình thường chị không đi chợ thì từ nhà chị ra quán bao lâu?".

- "Khoảng 30 phút thôi em".

- "Thế chiều mấy giờ chị về?".

- "Thường là 16 giờ, nhưng tầm đó việc còn thì c giúp thêm 30 phút nữa".

- "Thế họ có trả chị thêm tiền không?"

- Trả gì em, mình thấy bừa bộn quá thì giúp người ta tí thôi mà".

- "Thế chị ăn uống vào tầm nào?".

- "Thường là chị về nhà mới ăn, vì ở quán 17 giờ mới ăn mà mình hay về sớm hơn, nên k đúng bữa".

Nghe 2 người trò chuyện với nhau, tôi ngoái lại nhìn người đàn bà, khuôn mặt đầy đặn thật là phúc hậu, thấy tồi tội - chỉ vì muốn kiếm 1 công ăn việc làm vài tiếng trong ngày mà bỏ ra 1 tiếng buổi sáng, 3o phút buổi chiều, thỉnh thoảng bỏ tiền túi ra mua hoa quả, đồ ăn mang đến quán nữa thì chị ấy còn lại bao nhiêu? Người khôn sẽ nghĩ chị này là dại...

Còn chị, chắc chị ấy nghĩ mình già thế này mà vẫn có việc làm là may mắn lắm rồi. Tới bến tôi phải xuống nên không còn được nghe câu chuyện tiếp tục của họ. Ngoài trời mùa Đông nên tối sớm, đường phố đã lên đèn, xe chạy ngược xuôi, bình thản - Còn tôi tự nhiên thấy khóe mắt cay cay... Thương người đàn bà xa xứ.

Berlin chiều 30.12.2016

Gửi lời bình luận

Thư điện tử của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Gửi bình luận
Tin liên quan
< ...