Chiếc ghế băng trong công viên – Truyện dịch của Nguyễn Thế Tuyền
Đăng bởi:
08/01/2015 | 21:00
Chuyên mục: Văn thơ
0 bình luận
Như trút được gánh nặng, Sandra ra khỏi tòa. Nắng tháng năm chiếu rọi vào mặt cô. Bằng nét mặt hài lòng, cô quyết định đi bộ về nhà. Thời tiết rất đẹp không có lẽ đoạn đường ngắn mà lại phải ngồi trong xe buýt ngột ngạt. Thế là cô đã ly dị được. Cũng có thể đối với nhiều người, đó là một ngày buồn và suy sụp, nhưng với Sandra, đó là sự giải thoát.
Không phải là cô có một người chồng tồi tệ. Nhưng Ulrich và cô với thời gian sống càng ngày càng xa nhau hơn. Đó là sự chia tay êm thấm có sự đồng ý của cả hai bên. Sandra và Ulrich vẫn là những người bạn. Điều quan trọng đối với cô là không muốn mất anh vì anh là một con người tử tế. Một tình bạn đúng nghĩa có giá trị hơn là một đôi vợ chồng, khi nó chỉ còn là những lơ đãng vật vờ.
Con đường về nhà dẫn cô đi qua nơi chăm sóc thú vô chủ. Đã từ lâu, Sandra ấp ủ một nguyện vọng muốn nuôi một con chó. Là người thiết kế đồ họa, cô thường làm việc ở tại nhà. Chắc cô có đủ thời gian để đi dạo cùng chú chó. Tại sao lại không nhỉ?
Một tiếng sau, người phụ nữ rời khỏi nơi này sau khi làm một số giấy tờ lặt vặt. Cô kẹp vào nách chút thức ăn và một con chó lai Terrier - lông cứng, tên là „Watson“. Cô quyết định sẽ đi đường vòng cùng Watson quanh công viên thành phố rộng lớn.
Chú chó tỏ ra dễ chịu để người dẫn và ngoan ngoãn đi theo, sát người Sandra. Không hề chọn lựa, cô có cảm tình ngay với chú chó, và con chó cũng vậy. Sandra ngồi xuống một chiếc ghế băng trong công viên. Watson hít hít ngửi chiếc túi, người đàn bà ban tặng cho nó chút đồ ăn.
Trong khi Sandra đang bận bịu với con chó của mình thì một người đàn ông đột ngột xuất hiện trước mặt, anh ta khá điển trai và cũng đã luống tuổi.
Con chó cái của ông ấy chạy lại ngay chỗ Watson. Chẳng cần phải đợi lâu, chúng xán lại gần nhau. Sandra và người đàn ông lạ mặt này cười thoải mái về những con chó của họ.
- „Tôi được phép chứ…?, người đàn ông hỏi và hướng mắt vào chỗ còn trống trên ghế băng.
- „Tất nhiên rồi!“.
Họ nhìn vào mắt nhau cứ như là họ đã quen nhau từ lâu lắm rồi. Có một cảm giác kỳ lạ chẩy qua người Sandra mà trước đó cô chưa bao giờ có. Tên của anh ta là Stefan, làm nghề giáo viên, có ba con và đáng tiếc là đã lập gia đình!
Trong một ngày như thế tốt nhất là cô hãy cùng với chú Watson về nhà ngay, nhanh nhất như có thể. Thế mà cô cứ ngồi ở đó, bởi sự quyến rũ của gã đàn ông này, nó tràn ngập, chiếm trái tim người đàn bà.
Stefan có duyên, hài hước và có sức thuyết phục rất thiện cảm. Anh ta thể hiện sự quyến rũ đối với người phụ nữ tước mặt. Ngược lại, đối với người đàn ông này, cô cũng thể dửng dưng. Họ yêu nhau mặc dù họ biết, họ không hề được phép.
Họ gặp nhau nhiều tháng liền. Chiếc ghế công viên đã lặng lẽ trở thành chỗ để hai người tự hiểu ý nhau. Chẳng bao giờ họ cần một lời hẹn. Anh ta cứ thế đến đây và chị cũng vậy…
Rồi mãi đến một ngày vào tháng mười một xám xịt, Sandra chỉ thấy chiếc ghế băng trống trải. Chờ đợi nhiều tiếng mà chẳng thấy Stefan. Sandra định cất bước đi thì có một người phụ nữ đứng ngay trước mặt: „Chồng tôi bị nhồi máu cơ tim. Ông ấy đã chết đêm hôm qua rồi. Chúng ta đã mất Stefan, vĩnh viễn mất. Cả chị và tôi.“
Tin liên quan
< ...
Thư điện tử của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *