CUỘC TÌNH VAY MƯỢN - Truyện ngắn đầu tay của Hoa Mai Vu
Chị Hoa... chị Hoa... nhìn đằng sau tôi biết ngay là chị. Tuy đã ngoài lục tuần nhưng dáng chị vẫn thon gọn như thời con gái. Ở cùng phố nên tôi biết chị từ ngày còn bé. Chị là hoa khôi ở phố tôi. Nghe nói, chị cũng là hoa khôi của trường phổ thông nơi chị học.
Như có duyên với chị, trên bước đường đời tôi vẫn thường xuyên gặp chị. Cái tuổi 15,16 chị đẹp như trăng rằm. Chúng tôi thường ngắm chị và thầm hỏi, ai sẽ là người lọt vào đôi mắt xanh của chị đây? Ngày đó con nít hay tò mò, cứ ngồi đếm xem bao nhiêu thanh niên đi qua ngõ nhà chị? Cả mấy anh cùng phố cũng lượn lờ không kém.
Ấy vậy mà chị chẳng được may mắn và hạnh phúc trong hôn nhân.
Sau khi sanh con được vài năm thì anh chị chia tay nhau. Rồi công việc cứ cuốn hút cho tới cách đây mấy năm tôi gặp lại chị, trông chị thật rạng ngời ở tuổi gần 60. Chị không mấy già đi mà nét đẹp của chị còn đằm thắm hơn. Ở chị luôn toát ra vẻ nhân hậu và dịu dàng. Gặp tôi chị mừng lắm, chị kể chị mới tìm được một nửa của riêng mình. Anh là người cao ráo, phong độ. Ở anh chị tìm được sự đồng cảm và tiếng nói chung. Anh thật lòng thương yêu chị và muốn là bờ vai vững chắc để chị dựa vào cuối đời. Thế rồi một đám cưới của anh chị diễn ra trong bầu không khí ấm cúng của hai gia đình, người thân và bạn bè. Tôi mừng cho chị và thầm mong chị được hạnh phúc mãi bên anh.
Rồi thế giới thay đổi vì con COVID-19 xuất hiện. Đâu đâu cũng có sự đau thương và chết chóc. Trong thời đại dịch, nhiều sự biến đổi kể cả con người. Trong cơn hoạn nạn mới thấy được thực chất của từng người.
Giãn cách xã hội đã đem lại không ít sự rủi ro trong các cuộc hôn nhân gia đình. Nguyên nhân chính cũng là sự gần gũi 24/24 của những cặp vợ chồng. Cộng thêm mạng xã hội đã không ít những người thể hiện cuộc sống ảo. Các tòa án phải chóng mặt với những đơn xin ly hôn tới tấp.
Nghe tôi gọi, chị quay lại. Vì bịt khẩu trang nên tôi chỉ nhìn thấy đôi mắt của chị. Đôi mắt đẹp rạng rỡ ngày nào đã thay vào một đôi mắt buồn xa xăm... và ngấn lệ. Tôi biết có chuyện chẳng lành, cầm tay chị chưa kịp nói gì thì nước mắt chị cứ tuôn trào như đê vỡ.
Chị nói, chị đã chia tay anh. Tôi ngỡ ngàng tròn xoe mắt nhìn chị. Tôi biết chị rất yêu anh. Chị đến với anh không ngoài một tình yêu chân thật, một sự khát vọng mà chị đã dày công tìm kiếm. Hy vọng lớn nhất của chị là được cùng anh sống những ngày thật hạnh phúc tới trọn đời.
Chị phát hiện anh có luồng ngoài, một sự vô tình chị đã đọc được những dòng nhắn của anh với người đàn bà kia: "Anh mãi mãi không phụ tình cảm của em - Chúc em ngủ ngon. Hôn em...". và chị kể, đọc xong, chị tưởng thế giới này sụp đổ. Người mà chị gọi bằng chồng, hàng đêm ôm ấp với những lời ngọt ngào chẳng qua chỉ là giả tạo. Anh đã vay mượn thể xác của chị để thỏa mãn sự thèm khát và dục vọng với người tình nơi xa xứ.
Giờ đây nhìn chị, tôi không khỏi chạnh lòng với người đàn bà đẹp đôn hậu lại phải một lần nữa đi qua sự thất bại trong hôn nhân.
Tôi chẳng biết gì hơn ngoài sự an ủi chị và mong chị giữ sức khỏe để qua cơn sóng gió cuộc đời. Chia tay chị, nhìn dáng người mảnh mai khuất dần vào phố ...tôi thầm nghĩ các cụ nói không sai: "Hồng nhan bạc phận ". Phận đàn bà phụ thuộc cả vào đức lang quân.
Tôi thấy đau lòng, đau cho những người đàn bà bất hạnh mà biết đâu trong đó cũng có tôi?
Chợt nghĩ, biết đâu ông xã tôi ở nhà cũng đang vô mạng chít chát với cô nào?
Ôi, cuộc sống ảo.
Giờ tôi mới biết đến cả cuộc tình vay mượn.
Buồn cho một thân phận!
01/05/2020 từ CHLB Đức
Thư điện tử của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *