ĐIỆU MÚA VÀ CHIẾC NÓN QUÊ HƯƠNG
Bạn ơi hãy đến quê hương chúng tôi Ngắm mặt biển xanh xa tít chân trời... Câu hát vừa vang lên, lúc này trên sân khấu đội múa của „CLB Bạn và Tôi“ tại thành phố Potsdam bắt đầu biểu diễn.
Hôm nay, trông họ ai cũng xinh đẹp, dịu dàng duyên dáng mềm mại và thướt tha trong những tà áo dài rực rỡ với chiếc nón lá trên tay thật hấp dẫn... Họ không phải là nghệ sỹ, không phải là diễn viên, họ là những người chị, người bạn, người em mà tôi đã quen biết gần gũi suốt mấy chục năm nay trên mảnh đất này - mảnh đất có biết bao thăng trầm mà chúng tôi đã và đang sống.
Hòa vào tiếng nhạc da diết yêu thương là những đôi bàn tay mềm mại khéo léo họ đã tạo nên những hình tượng của quê hương đất nước tôi thật tuyệt vời. Ở đó tôi thấy được sóng nước dòng sông, cánh cò bay lả trên cánh đồng lúa xanh của mẹ. Thấy được ánh trăng xuyên qua những rặng tre soi sáng con đường vào làng quê. Thấy được những cánh chim chiều Hải âu bay trong gió biển khơi, thấy được tiếng à ơi ru con của mẹ! Rồi đôi khi những chiếc nón chụm vào nhau và từ từ tỏa ra như một bông sen trắng khổng lồ đang nở giữa mặt hồ lay động.
Bức tranh quê hương tôi đẹp quá!
Tôi thầm cảm ơn họ - bởi lẽ cũng như tất cả họ cũng phải bận rộn lo toan công việc cuộc sống nhưng họ đã tranh thủ thời gian ko quản vất vả khó khăn để luyện tập - Đặc biệt là những ac đã tạo dựng nên đội múa - ac đã đem hết lòng đam mê nhiệt huyết tìm hiểu để có được đội múa hôm nay với những vở hay và ý nghĩa.
Giờ đây, trước mắt tôi họ đang say sưa mang hết tâm hồn và nhiệt tình vào trong điệu múa, nét mặt họ thật đẹp và đáng yêu làm sao!!! Họ đang tự hào và muốn nói rằng: Quê hương tôi đấy, quê hương của những chiếc nón bài thơ của những câu hò xứ sở mà những giây phút cuối cùng trước lúc Bác ra đi Bác vẫn nặng lòng muốn nghe.
"Nghe sóng vỗ dạt dào biển cả..."
Ngồi xem họ múa qua di động của tôi tâm hồn tôi cứ lạc dần lạc dần vào quá khứ...
Hiện nên trong tôi hình ảnh các chú" mục đồng" đang ngửa nón lên trời hứng nước mưa tiếng nô đùa vang khắp đồng quê, đây nữa những chiếc nón đã ngả mầu trên đầu các bác nông dân đang một nắng hai sương trên ruộng đồng và những nữ sinh trong những tà áo dài trắng với những chiếc nón lá trắng tinh đang cắp sách tới trưòng duyên dáng quá! Và rồi cuối cùng hình ảnh chiếc nón lá của mẹ tôi lại hiện về...
Năm ấy, năm 1978 - cách đây đã tròn 40 năm mẹ tiễn tôi lên đường nhập ngũ . Tôi ngồi ở xe cuối cùng của đoàn xe 5 chiếc - mẹ đứng dưới chẳng hiểu sao chiếc nón của mẹ cứ cụp về phía trước? Sao mẹ không ngước lên nhìn tôi? Loa báo chuẩn bị hành quân, nón của mẹ ngả về sau và ngước lên nhìn tôi - Ôi đôi mắt mẹ đỏ hoe: Mẹ đã khóc!
Chiếc nón lá quê hương tôi đâu chỉ để che mưa che nắng để làm đạo cụ cho những điệu múa câu hò, để làm duyên mà còn để che đi những giọt nước mắt buồn thương của Mẹ!
Đoàn xe từ từ chuyển bánh xa dần xa dần... trong hàng trăm chiếc nón vẫy chào đoàn quân tôi vẫn mờ mờ nhận ra chiếc nón của mẹ... giờ đây chiếc nón lá quê hương mình đã có mặt ở hầu hết các nước trên thế giới phải ko các bạn?
Một lần nữa xin cảm ơn các chị các bạn các em đã cho tôi có cảm xúc thật mãnh liệt về quê hương qua sự thể hiện trong vở múa này! Chúc đội múa „CLB Bạn và Tôi“ tại thành phố Potsdam sức khỏe và thành công.
Potsdam chiều cuối đông 2018 – Hong Nghi Vu
Thư điện tử của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *