HÙNG BIỆN - (Vui năm mới cùng Việt Báo)
Ông lấy vợ muộn.
Ở cơ quan, ông được mệnh danh là nhà hùng biện số 1, éo có số 2, số 3, số 4...
Tài hùng biện của ông khiến một cô trẻ măng, vú vê mông má ngon, gục, xin chết, rồi thành vợ.
Đêm tân hôn.
Cô vợ trẻ đã sẵn sàng, nửa nằm nửa ngồi trên giường, với chiếc váy ngủ, chỉ đợi ông sà cánh xuống là lịm trong giai điệu hạnh phúc.
Ông không vội, vẫn bộ quần áo chú rể, cài nơ, ông thủ thỉ hùng biện với vợ trẻ thế nào là hạnh phúc, thế nào là vai trò người vợ, thế nào là vị trí người chồng, thế nào là tổ ấm, thế nào là cuộc sống, thế nào là xã hội, thế nào là biện chứng, biện chứng, biện chứng.
Cô vợ trẻ nóng rực:
- "Anh ơi, tối nay vợ chồng mình tân hôn, biện chứng của tân hôn là gì hả anh?"
Ông hùng biện liến láu:
- "Tân hôn là khoảnh khắc vô cùng ngọt ngào, vô cùng hạnh phúc, vô cùng ý nghĩa, đó là thời điểm thăng hoa của một cuộc tình để bước sang cuộc sống vợ chồng ấm áp..."
Cô vợ trẻ vùng tới, đưa tay bịt miệng chồng:
- "Lúc này em cần CU anh chứ không cần cái miệng leo lẻo của anh, hiểu không? Cái em cần sao anh không cho?".
Tay cô vợ trẻ tuột quần áo người chồng. Cô vợ trẻ sử dụng mọi cách, với sự kiên nhẫn vô cùng, vỗ, nâng, niu, mắng, hét, dịu, kích... nhưng hình như chân dung Cu chẳng mấy thay đổi.
Và cô đã nhìn thấy cái lý do vì sao ông chồng của mình leo lẻo mãi như thế.
Cu ỉu.
Cô nhìn chồng lẩm bẩm: "Ngủ đi anh, không thực tiễn được thì anh mang lý luận của anh đắp chăn, ngủ đi, đừng cố chứng minh biện chứng nữa, nhé".
Nguồn: Nguyễn Quang Vinh FB
Thư điện tử của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *