Deprecated: htmlspecialchars(): Passing null to parameter #1 ($string) of type string is deprecated in /homepages/23/d4298919178/htdocs/viet-bao.de/modules/news/views/news/default.php on line 9

Kỷ niệm buồn khi nghe ca sĩ Dalida hát bài Bambino!

Đăng bởi:
02/02/2015 | 23:46
Chuyên mục: Cuộc sống cộng đồng
0 bình luận
Kỷ niệm buồn khi nghe ca sĩ Dalida hát bài Bambino!

Bài hát tuyệt vời tôi đã nghe từ bé rất yêu nó. Khi ở SG thời trước năm 1975 tôi đã được nghe nữ danh ca Dalida hát bài nầy và bài „Bang bang“. Sau này khi học xong về làm việc ở SG thỉnh thoảng cũng có nghe. Song đối với tôi bài hát này còn là một kỷ niệm, hay nói đúng hơn là câu chuyện buồn. Em tên Kỳ học khoa cơ khí khóa 81 trường đại học bách khoa nơi tôi dạy. Lớp rất đông nhưng tôi chú ý em mặc dù em lặng lẽ, ít nói, cũng không hay cười, nhưng em có khiếu ngoại ngữ tuyệt vời, và học các môn khác cũng giỏi. Thời đó học giỏi mới dám thi vào trường Bách Khoa,  nhất là những em có lý lịch không phải là trong sạch lắm (Nói theo kiểu thời đó) thì học rất giỏi. Rồi một lần lớp đề nghị liên hoan nhân dịp ngày nhà giáo VN, cả lớp nghĩ ra đủ trò rất vui mà trông em vẫn thụ động ngồi một chỗ không sôi nổi như các bạn khác. Bỗng có tiếng nói to: „Ê , tụi mình đề nghị thằng Kỳ hát tặng cô giáo một bài đi nó hát nhạc ngoại quốc hay lắm đó“. Cả lớp vỗ tay đề nghị, cuối cùng em cầm cây đàn ghi ta của một bạn và đứng lên hát bài „Bambino“. Tôi và cả lớp ngỡ ngàng vì em hát giọng trong veo hay quá, sau đó các bạn lại đề nghị: Thôi đã là Dalida thì phải hát cả bài „bang bang „ nữa cho đủ serie, thế là em lại vừa đàn và hát, phải nói hay đến nỗi tôi nổi da gà, rồi lớp chia tay tôi định về thì thấy em đứng ở cửa đợi, em chào và đề nghị muốn nói chuyện với tôi. Chúng tôi ngồi hai ghế đối diện nhau tại quán cà phê bên đường rồi em bắt đầu nói: - "Em nhìn thấy cô có cái gì đó đồng cảm em cảm thấy tin cô. Em muốn hỏi cô khi con người ta quá bế tắc, thì sẽ làm gì". - "Hình như em có điều gì đó không ổn thì phải?". Tôi nói. Và em bắt đầu kể về gia đình. Tôi nghe em kể và mặc dù đã hơn 30 năm rồi mà tôi vẫn còn nhớ. Em là người Huế, trước năm 75 bố em là thầy giáo dạy tiếng Anh và tiếng Pháp cho trường sĩ quan Đà Lạt. Sau giải phóng bố em phải ra Bắc học tập cải tạo, còn lại mẹ và 4 em mẹ đi buôn bán tần tảo nuôi con học, em học rất giỏi nên đậu vào trường đại học Bách khoa, em lúc nào cũng mặc cảm về lý lịch nên không vui lên được. Em hỏi tôi có ghét em hay thù em không? Tôi trả lời em đâu có lỗi gì đâu, em xin tôi nếu có gì bức xúc cô cho em tâm sự với cô, và tôi đồng ý. Một lần em đến gặp tôi và thông báo rằng Bố em học tốt nên đã được cho về nhưng bố bệnh dữ lắm, em là con trai cả không biết có tiếp tục học được không, vì gánh nặng giờ dồn hết cho mẹ. Cũng có lần em ngồi tiếc rẻ cái gia đình ngày xưa bố dạy học và dạy tiếng Anh, tiếng pháp cho em nên em rất giỏi và giỏi cả đàn Piano nữa. Năm 83 khi tôi ở Nga về lớp tôi dạy giờ các em chuẩn bị năm cuối thực tập để viết luận án tốt nghiệp, các em không còn học môn của tôi nữa. Một hôm Tuấn cùng học với Kỳ đến tìm tôi, chúng tôi lại rủ ra quán caphe Tuấn kể: - "Kỳ gởi lời thăm cô, nó không dám viết thư cho cô vì sợ cô liên lụy". - "Hả! Em ấy làm sao?". Tôi hốt hoảng. - "Kỳ hiện ở trại tỵ nạn tại Manila Phillipin, đã 2 năm nay rồi". - "Tại sao em ấy lại bỏ đi?" Tôi hỏi. - Tuấn nói bố Kỳ bệnh nặng, hoàn cảnh khó khăn, nó mong đi để giúp đỡ cho bố mẹ, vậy mà qua được đến trại, thì bà cô họ của bố mà Kỳ gọi là bà, thì bà ấy già quá không còn đi làm, ở Mỹ ăn trợ cấp xã hội nên không có khả năng bảo lãnh, Kỳ ở trại khổ lắm, nó đi dạy tiếng Anh và tiếng Pháp cho những người trong trại, người ta cho được đồng nào thì gom để gởi về cho bố trị bệnh, ai có người bảo lãnh đi nước khác thương nó, để lại quần áo cho nó mặc nó cứ sống như thế ít nhất là 3 năm để chờ may ra có nước thứ 3 nào nhận, cũng có tin là trại giải tán là nó sẽ bị trả về lại VN. Một năm sau Tuấn ra trường, tình cờ tôi gặp lại Tuấn, tôi có hỏi về Kỳ và biết được bố Kỳ đã mất vì bị lao phổi, còn Kỳ vẫn nằm chờ ở trại Manila. Tôi thoáng buồn khi nghĩ về em, về bài hát „ Bambino„ chưa bao giờ trọn vẹn với sức chịu đựng của một cậu con trai nhẫn nhục khác xa với sự đầy đủ hào nhoáng của tuổi thơ. Đúng là số phận con người. Không biết giờ này em trôi dạt tận đâu của quả đất. Tôi chỉ cầu mong em được bình an và mong được nghe lại bài hát Bambino trong veo mà em đã hát. Giờ đây khi nghe Dalida hát lại bài hát trong tôi lại trở về hình ảnh của chàng trai mảnh khảnh, lặng lẽ và buồn buồn. Dù ở đâu tôi cũng chúc cho em mãn nguyện điều mong ước. Bài viết của chị Thanh Nguyên - Tháng 1.2015 tại Berlin

Deprecated: trim(): Passing null to parameter #1 ($string) of type string is deprecated in /homepages/23/d4298919178/htdocs/viet-bao.de/modules/news/views/news/default.php on line 44
Gửi lời bình luận

Thư điện tử của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Gửi bình luận
Tin liên quan