LẼ SỐNG - Tản mạn của Dinh Dung, Berlin
Hôm rồi, vô tình gặp lại bác Tuấn ở một chung cư ven thành phố. Mấy năm không gặp nhìn bác có vẻ xuống sắc lắm. Nhưng tính hay chuyện của bác không hề thay đổi. Chuyện vui, chuyện buồn, chuyện cười ra nước mắt của bác không dứt ra được, làm tôi mất cả buổi chiều hôm ấy. Bác làm tôi ám ảnh mãi, nên đành chép ra đây, may ra nhẹ nhõm phần nào chăng…
Đang tay bắt mặt mừng thăm hỏi, bất chợt có đôi vợ chồng trẻ vật lộn, cào cấu nhau từ trong nhà ra đến cuối hành lang, nơi chúng tôi đang đứng. Thấy tôi ngạc nhiên, bác Tuấn cười cười:
Vợ chồng câm điếc này, hết quất nhau dưới đất, lại quất nhau trên giường. Câm vậy thôi, nhưng mỗi lần họ ân ái thì như mổ bò ấy, làm cho cả xóm bị kích dục vì tiếng gào thét của đỉnh cao ái tình. Do vậy, nhiều hôm tôi cũng phải dùng đến thuốc kích dục mới chiều được sự ham muốn của bà vợ đấy ông ạ. May phúc không bị đột quỵ...
Hồi đó, phong trào ca nhạc và nghề “cuốc đất” đang bùng phát. Rất may cho tôi, bà ấy nhập vào trào lưu ấy, thế là đi từ chiều đến sáng, về là ngủ như chết. Nhà có sập xuống cô ấy vẫn ngủ. Cứ tưởng tôi đã thoát được kiếp nạn, nhưng cô ấy lại có thai, cái thai cứ lớn dần lên, đến tháng sắp sinh thì cô ấy mới bớt đi…
Chúng tôi tuy là rổ rá cặp lại, nhưng tôi vẫn dành hết tình yêu thương cho cô ấy. Vậy mà cô ấy phản bội tôi… Hôm cô ấy đẻ có vấn đề, bác sĩ buộc phải mổ để lấy con ra để cứu mẹ. Bác sĩ bảo, cô ấy dùng quá nhiều chất kích thích và họ bắt tôi đi kiểm tra máu. Từ đó, tôi mới biết được đứa con trong bụng cô ấy không phải của tôi.
Tưởng bỏ con để cứu mẹ, nhưng mẹ cũng không cứu được. Bây giờ cứ mỗi buổi sáng tôi thắp hương cho hai mẹ con cô ấy và ngắm mấy cái cúp thành tích của nghề “cuốc đất” mới xót xa cho một kiếp người, ảo ảnh ấu trĩ về thành tích. Nếu chơi thể thao có mấy tháng mà được nhiều cúp vậy thì hơn cả thiên tài rồi?
Đợi cho qua ba tháng mười ngày, tôi sẽ hoá bộ đồ nghề ca sĩ và đống cúp định mệnh cho cô ấy siêu thoát khỏi kiếp phù du... Cầu mong ở dưới suối vàng không có hộp đêm, để cô ấy không dùng ma tuý và đập đá nữa…
* Berlin, đa sắc màu đa nhân cách!
Nhìn các bạn trẻ đi ra từ trong bóng tối, không biết họ con ai, có còn cha mẹ nữa không, bố mẹ làm nông hay làm quan?
Họ còn trẻ quá, một đời người, một thế hệ. Cầu cho họ đừng đi theo vết xe đổ của vợ bác Tuấn...
Berlin là những đêm dài chập chờn trong ngôn ngữ tình thương...
Thư điện tử của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *