Mẹ ơi! - Cảm xúc từ Berlin của anh Nguyễn Xuân Hùng khi nhận được tin Mẹ mất.
Lời BBT Viet-bao.de: Trong 3 ngày tại Berlin, 3 người bạn thân của chúng tôi nghe tin từ gia đình bố, mẹ đã ra đi. Chị Bích Hà Vũ vừa gào khóc ra sân bay để kịp về nhìn mặt bố trước khi tang lễ. Chị Nguyễn Thị Nga thì đang ốm nặng, nghe tin mẹ mất lại càng đau đớn, ốm thêm vì không thể về... Giờ đây, lại đến Mẹ của anh Hùng Râu, biết rằng mấy ngày nay anh cũng đang bị sốt... những đứa con lưu lạc xa quê hương vừa mưu sinh, mang đầy tâm trạng lo lắng mỗi khi nhắc đến cha mẹ đã già ở quê nhà, đều lo sợ ngày này lắm. Biết đây là quy luật của cuộc sống, nhưng biết tin cha hay mẹ mình ra đi, ai cũng thảng thốt, không muốn tin... Đọc những dòng cảm xúc của anh Nguyễn Xuân Hùng đăng sớm nay trên trang FB, chúng tôi không kìm được những dòng nước mắt, xin phép được đăng lên Viet-bao.de để mọi người cùng chia sẻ.
Xin thắp một nén hương mong bác siêu thoát, phù hộ cho con cháu, bạn bè, chia sẻ nỗi đau mất mát không gì lấy lại được với anh Nguyễn Xuân Hùng và gia đình. NAM MÔ A DI ĐÀ PHẬT --------------------------------------------------------------------------------------------------
Mẹ ơi!
Thế là mẹ đã ra đi thật rồi ư? Hơn 4 giờ sáng nay em Huy gọi điện báo tin cho con lúc như đang trong cơn ngủ mê, con bàng hoàng không tin đó là sự thật. Mẹ đã ra đi và đến giờ phút cuối cùng vẫn hy sinh cho con cháu như suốt cả cuộc đời mẹ... Mẹ lựa chọn ngày ra đi của mình sau khi các con các cháu đã hưởng trọn một cái Tết thanh bình ấm áp.Ôm ảnh mẹ trong lòng con không kìm được nước mắt mẹ ơi...
Ngày con còn bé nghe mọi người kể lại mẹ là người con gái xinh đẹp nổi tiếng của vùng Thanh Hà Hải Dương.. Mẹ đã lấy bố con, một chàng trai trí thức Hà nội được điều về quê mẹ làm việc.Người mẹ nhỏ bé nhưng mẹ xinh lắm. Ở cơ quan của bố mẹ sau này con vẫn nhớ mẹ chẳng bao giờ son phấn, ăn mặc giản dị vậy mà các bác các chú vẫn đùa khen mẹ là hoa hậu. Mẹ để và gánh vác nuôi sáu anh em trai trưởng thành trong biết bao gian khổ hy sinh.
Nhớ dạo ấy cứ đến giữa tháng là mẹ đã phải lo đi vay gạo hàng xóm để các con khỏi đói. Gia đình trí thức như bố mẹ mình ngày ấy nghèo khó, cả gia đình chỉ trông cậy vào đồng lương của bố mẹ nên mẹ vất vả lắm. Nuôi sáu cái tàu há mồm (như mẹ vẫn hay đùa) mà sau này tất cả đều cao to, trưởng thành là công lao của mẹ nhiều lắm. Bố là nhà khoa học hiền lành nên một tay mẹ gánh vác lo toan hết cho cả gia đình... Mẹ dạy chúng con làm mọi việc. Mẹ nấu ăn cực ngon và bài bản... Sau này khi học mẹ nấu ăn mình đâm ra thích và cho đến tận bây giờ khi nấu món ăn nào cũng thầm nghĩ lại mẹ đã nấu như thế nào và dạy mình như thế nào. Kể về mẹ lúc này sao hết đươc bao kỷ niệm, bao nhiêu câu chuyện rơi nước mắt.Con nhớ ngày bé mẹ đã khéo léo vun vén nuôi anh em chúng con bằng cả những bữa cơm độn, những mớ rau rền đi hái bên bờ rào cơ quan, vậy mà cả nhà vẫn chịu đói dành tiền để cho con đi học nhạc...
Khi con sang Đức và mỗi lần về thăm mẹ ngày mẹ chưa ốm bao giờ mẹ cũng tự tay nấu cho con những món ăn con thích nhất. Sau khi Bố mất, nhiều lúc chỉ có hai mẹ con mẹ vẫn nấu cả một mâm cơm đầy ắp thức ăn. Mẹ ngồi cạnh con nhưng mẹ có ăn được đâu. Mẹ chỉ ngồi gắp đồ ăn cho con và nhìn con ăn như hệt những ngày con còn bé. Lúc mẹ ốm về thăm mẹ, bao giờ mẹ cũng nói chị giúp việc đi chợ mua và nấu những món ăn con thường thích rồi nằng nặc bắt chị ấy bế ra ngồi cạnh con nhìn con ăn. Mẹ có biết những lúc đó con đã nuốt nước mắt vào lòng vì cảm nhận tình yêu vô bờ bến của mẹ dành cho con. Con không dám khóc vì sợ mẹ buồn...
Mẹ càng ngày càng ốm... Mẹ chỉ còn khoảng 38 kg và hầu như không ăn được nữa. Trí nhớ cũng mất dần, lúc quên lúc nhớ. Vậy mà không hiểu tại sao mỗi lần về thăm mẹ con vẫn được mẹ nhận ra??? Nhìn khuôn mặt gầy nhỏ xíu của mẹ với nụ cười thật yêu khi mẹ nói:" Thằng Hùng râu chứ ai nữa, nó ở Berlin..." là tôi lại không cầm được nước mắt.. Mẹ bảo mẹ thương tôi lắm vì số tôi vất vả, lận đận: Nghe kể lại có những đêm mẹ mơ khóc bắt cả nhà dậy đi tìm tôi về cho mẹ. Đén ngày anh trai thứ hai của tôi, anh Nguyễn Xuân Hiển mất vì bệnh cả nhà dấu mẹ tôi vì sợ mẹ yếu quá không chịu nổi.
Thế là hôm nay mẹ về với Bố và anh Hiển rồi. Mẹ ơi, con thương mẹ lắm, con yêu mẹ. Dẫu rằng đã biết ngày này rồi sẽ phải đến nhưng khi mẹ đi chúng con vẫn đau lòng lắm, choáng váng lắm... Xin mẹ hãy tha thứ cho con mẹ nhé. Con đã làm nhiều việc để mẹ vui và tự hào, nhưng cũng làm mẹ buồn và lo lắng cho con nhiều lắm, cho đến tận giờ phút cuối cùng mẹ vĩnh biệt cuộc sống này... Chúng con mãi mãi luôn ở bên Bố Mẹ và anh Hiển...Con xin thắp hương đây... Berlin sáng 27.2.2015 (Mùng 9 tháng Giêng Ất Mùi)
Thư điện tử của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *