Món "cháo chửi" với một góc Hà Nội đêm
Đăng bởi:
04/12/2014 | 16:56
Chuyên mục: Cuộc sống cộng đồng
0 bình luận
Về phép lần nào, tôi và Ngọc Bích (nghệ sĩ ưu tú biên đạo múa của đoàn ca múa nhạc dân tộc TU) cũng gặp nhau vừa tâm tình, trao nhau những món quà nho nhỏ và đi thưởng thức các món ngon Hà Thành.
"Chị có đi ăn món "cháo chửi" không em đưa chị đến đó". Món cháo không phải là khoái khẩu của mình, nhưng mà nghe 2 từ "cháo chửi", tự nhiên thấy hấp dẫn làm sao... Thế là mình gật đầu.
Hà Nội chớm Đông, se se lạnh, 2 chị em lượn vòng vòng qua các phố nhộn nhịp, loang loáng ánh đèn, vừa đi, mình vừa tò mò hỏi Bích vì sao lại gọi là "cháo chửi", Bích giải thích: "Thực ra, em cũng chưa nghe bà Mỹ chửi bao giờ, chỉ nghe mọi người chứng kiến kể lại rằng bà ấy chỉ chửi nhân viên, chứ không chửi khách, những nhân viên của bà làm gì hơi trái ý là bà cho ăn đủ thứ vào mặt, mặc dù quán lúc nào cũng nườm nượp khách đến ăn vì cháo ngon".
Bích dẫn tôi đến khu nhà thờ, dừng lại ở số nhà 57A phố Lý Quốc Sư, cái tên Quán "CHÁO GÀ BÀ MỸ" rõ ràng, mầu xanh thẫm đập ngay vào mắt. Từ xa, Bích đã chỉ cho tôi bà Chủ quán, đầu đội mũ len đang ngồi ở góc cửa ra vào, chân gác lên ghế, miệng nhai tóp tép...
Tôi bước vào, nhìn bà Mỹ, chả hiểu sao, bà ấy cũng nhìn tôi, làm tự nhiên cũng cảm thấy chờn chợn. Nhìn những đĩa to thịt gà, chân gà, tiết, lòng gà bầy rất hấp dẫn. Quán lúc này cũng không đông khách lắm, Bích đặt 2 tô cháo gà có kèm trứng muối, còn tôi, mạnh dạn đứng lên nói lý nhí với bà chủ: "Bác cho cháu chụp mấy kiểu ảnh làm kỷ niệm được không?", chưa kịp để bà Mỹ trả lời, tôi "phăm phăm" lao ra phía cửa quán chụp vào...
Trong nhà, thấy bà nói gì với Bích tôi không nghe rõ... Khi cháo được nhân viên bê ra, tôi chưa ăn vì cháo nóng và tranh thủ dơ máy định chụp bà chủ, thì bị bà nói ngay: "Định chụp bà chủ à", tôi sợ bà chửi nên luống cuống trả lời: "Cháu chỉ chụp khách thôi bác ạ", thực ra, là cũng có hình bà "dính" vào khách đang ăn...
Vừa ăn, Bích vừa thì thầm nói: "Lúc chị ra ngoài chụp ảnh, bà chủ nói đại ý rằng "quán đã quá nổi tiếng, D cần chụp ảnh, quảng cáo cũng đắt hàng lắm rồi..." - Khách cứ vào liên tục, ngồi trong nhà và cả bàn kê ngoài đường, người gọi cháo, người gọi chân gà luộc chấm muối tiêu chanh. Chúng tôi ngồi ăn hơi lâu, hy vọng được nghe vài câu chửi của bà Mỹ mà không thấy, bà cứ ngồi nguyên 1 chỗ thu tiền, còn các nhân viên còn rất trẻ lo bưng bê cho khách - Nhìn bà rất "ngầu".
Công nhận, bát cháo sánh, thơm lừng, ăn rất vừa miệng, giá quán "cháo chửi" mà ở gần, thế nào tôi cũng nói với chị gái thỉnh thoảng mua về cho mẹ yêu của tôi thưởng thức.
Chúng tôi chào bà chủ ra về, tôi rủ mấy cô bé nhân viên đứng ở gần cửa, ghé vào chụp chung với tôi tấm ảnh kỷ niệm. Nhưng vừa đi, vừa lo: "Không biết chúng nó có bị ăn chửi hay không - rồi lại tự "an ủi" lòng mình - chắc chúng nghe bà chửi quen tai rồi cũng nên".
Từ Khu Đô thị Xa La Hà Đông, 23 giờ 39 phút, đêm 4.12.2013
Tin liên quan
Thư điện tử của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *