TUYẾT - Văn Tất Thắng (Chemnitz)
Đăng bởi:
30/12/2014 | 11:32
Chuyên mục: Hội đoàn
0 bình luận
Hai thứ này là của cô hàng hoa cho tôi cả, hoa thì tặng cuối tuần này, còn bức tranh thì cô vẽ từ năm ngoái khi cô ngắm bức ảnh tôi chụp đàn quạ trên ruộng tuyết dưới cái rét khan đục của mùa đông.
Năm ngoái trước Noel tuyết rơi một trận kịch liệt rồi thôi. Trời kéo dài xam xám lạnh căm, khí trời nặng lắm, đàn quạ bậu đen cây khô, cúi đầu như mặc niệm, nổi một vầng đen kịt trên tuyết trắng, khó thở, chúng không cất nổi tiếng kêu.
Tôi nhìn thấy đàn quạ từ xa, bí mật giấu xe, rồi vác máy men theo bờ ruộng. Chúng thính lắm. cứ giương máy lên chụp là chúng ào bay. Bay một quãng ngắn rồi lại đậu. Tôi mải miết lần theo, chụp được vài cái ảnh, đến khi quay lại xe, quần bết đất, ngấm lạnh ngồi run như kè rẽ.
Hàng năm, vào mùa đông người ta hay ngóng tuyết đầu mùa. Tuyết đầu mùa rơi như rắc, từng bông, từng bông trắng xốp đan nhau bay, đậu trên cây trên lá, tạo lên mặt đất một màn trắng mỏng thưa.
Năm nay, tuyết đầu mùa là một cơn bão tuyết. Nửa đêm từ nhà cô hàng hoa về, vừa mở cửa đã thấy tuyết ngập dầy sáng trắng dưới ánh đèn đường. Cô hàng hoa cuộn thêm một vòng trên cổ tôi, túm hai đầu khăn xiết. Ấy, ngạt! hừ. Cô chép miệng: "Sao tuyết không rơi hôm qua có phải tuyệt không". Đêm qua đêm giáng sinh.
Trên đường Autobanhn xe nối nhau chạy chậm. Xe gạt tuyết 2 chiều đường đèn vàng nhấp nhoáng ngoáy tít, vừa gạt xong tuyết lại phủ dầy. Tuyết bắn lạt sạt dưới gầm xe. Bảng đèn nguy hiểm trong xe nổi vàng nhấp nháy báo đường trơn trượt. Cứ đà này, chỉ ngày mai là tuyết phủ mênh mông. Rồi có thể lại nắng trong. Ánh nắng chói trang mà bất lực, tuyết nhơn nhơn rợn sáng dưới âm 20 độ. Một lần anh bạn già tôi đã có gần 30 năm ở Đức, anh xem tấm ảnh tôi chụp cảnh này, anh thu người: "Tao thấy lạnh từ bên trong ra", rồi anh ư ử hát... "Hồng hồng tuyết tuyết...".
Tin liên quan
< ...
Thư điện tử của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *