Vài suy nghĩ nhân Ngày của Mẹ 12- 5 - Nguyen Tuyet Hanh, Hà Nội
Có một ngày tôi cảm thấy bước chân của mình nặng nề, lệt sệt, chậm chạp và khệnh khạng. Cái mặt luôn cắm xuống đất nhìn đường, chỉ sợ vấp ngã...Tôi tự hỏi, không biết từ bao giờ mình đi đứng hãm tài thế ? Rồi tự nhủ, đi thế xấu lắm. Ngẩng đầu, thẳng lưng, nhấc cao chân đi đứng cho nó đàng hoàng. Thế mà mới đi được mấy bước chân tôi lai lệt sệt, khệnh khạng và mặt lại cắm xuống đất...
Có một ngày tôi chợt nhận ra trí nhớ xuống cấp thảm hại. Ra chợ đứng ngẩn tò te không biết mình định mua gì, chỉ nhớ định mua ba thứ. Đồ vật mới mua chả nhớ để chỗ nào , quên tên một số người lâu không gặp. Ngại làm những công việc mà ngày xưa tôi yêu thích như nấu ăn vì tự dưng thấy mình không còn nhanh nhẹn và khéo léo. Hồi xưa vớ được quyển sách đọc ngấu nghiến, quên ăn quên ngủ. Nay sách dầy hoặc tiểu thuyết cũng ngại đọc ( trừ sách thật hay hoặc tác giả tôi tâm đắc) . Chỉ thích đọc cái gì ngăn ngắn.Có lẽ bây giờ làm gì cũng nhanh mệt hơn và chân viêm khớp không đứng lâu được. Tôi thấm thía câu " lực bất tòng tâm "
Hồi xưa, tôi thấy buồn cười khi mẹ đẻ tôi cứ kể mãi một câu chuyện. Hay khó chịu khi đi chợ bà cứ đứng giải thích với người bán hàng là món này con trai tôi thích lắm, món kia con gái hay cháu tôi thích lắm. Tính tôi hay sốt ruột nên hôm nào mợ tôi rủ đi chợ, tôi sợ lắm...
Còn mẹ chồng thì không ít lần làm tôi bực bõ. Mẹ chồng tôi bị lẫn quên quên, nhớ nhớ, tội lắm. Biết thế rồi mà nhiều lúc bức xúc quá phải gắt lên với mẹ. Có lần tôi bị sốt phải nghỉ làm. Cứ một chốc mẹ lại gọi, con ơi dậy đi làm. Tôi bảo, hôm nay con ốm nên nghỉ. Mẹ tôi đi ra được một tí lại vào gọi, con ơi dậy đi làm. Bao nhiêu lần mẹ hỏi, tôi trả lời thế thì bà nhớ. Bà bảo, ăn gì không để mẹ nấu. Tôi bảo con mệt lắm chẳng ăn gì đâu, mẹ để con ngủ. Cứ hơi thiu thiu thiếp đi mẹ lại gọi, có ăn gì không để mẹ nấu. Sau tôi bảo, thế mẹ nấu cho con nồi cháo. Nghĩ mẹ nấu cháo chắc mình được yên. Mẹ tôi hối hả quay ra. Một chốc sau lại hỏi. Lúc thì Hạnh ơi nồi để đâu, lúc thì gạo để đâu, bật bếp thế nào?. Mệt rã rời mà tôi vẫn phải trả lời bà nhưng giọng mỗi lúc một gắt. Sau tôi giả vờ ngủ thì mẹ quay ra. Nhưng 5 phút sau lại vào, con ơi dậy đi làm...
Tuổi già và bệnh tật kèm theo thì chẳng ai mong muốn. Mỗi tuổi sức khỏe lại kém dần đi. Ngày xưa bà giúp việc nhà tôi hay nói "Bẩy mươi chê bẩy mốt già. Đến khi bẩy mốt thì là biết ngay..."
Bây giờ có tuổi, mỗi lần nghĩ đến hai mẹ tôi lại xót xa, rớt nước mắt thương đứt ruột đứt gan. Ở đời không có chữ giá như. Nhưng giá như được quay lại ngày đó chắc chắn tôi sẽ thông cảm và yêu thương Mẹ nhiều hơn...
P/s: Tác giả là người chị thân yêu của mình từ những ngày đầu tham gia FB... Những tấm ảnh chị chụp đẹp, có hồn không phải ai đam mê chụp ảnh cũng làm được, những bài viết tản văn "kể thật" của chị luôn khiến bạn bè đọc mà thây hình bóng mình trong đó. Hôm nay, đọc bài chị đăng lên FB: "Vài suy nghĩ nhân Ngày của Mẹ 12- 5", mình đã khóc và viết: "Chị yêu, em đọc mà nghẹn ngào nhớ mẹ và tiếc cho ai còn mẹ mà không chăm sóc, nhẹ nhàng với Mẹ. Người già, thèm tình cảm gấp nhiều lần mà không phải ai làm con cũng thấu hiểu chị ạ.
Ước gì Cô Son đừng bay về cỡi Phật
Để con lại Trở về, ngửi hơi, sơ ti
Để vùi vào lòng nhau, 2 Mẹ con lại hát... ngủ khì
Hơi Mẹ tỏa lùa vào từng thớ thịt
Mẹ ơiiiiiiii".
Nguồn: Viet-bao.de theo Nguyen Tuyet Hanh, Hà Nội - Ảnh bìa: Nguyen Tuyet Hanh
Thư điện tử của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *