LO LẮNG - Thơ Trần Hữu Thiệng, Berlin
BBT xin giới thiệu bài thơ cảm xúc của anh Trần Hữu Thiệng, người con Quảng Bình đang sống và làm việc tại Berlin tới quý đọc giả - Bài thơ "Lo lắng", là tâm trạng của những người con xa xứ hướng về quê hương đang phải hứng chịu đại dịch covid-19.
Đời người ta không sống được lần hai
Như cổ tích hay trong huyền thoại
Nếu chết đi sẽ Vĩnh hằng mãi mãi
Dưới nấm mồ nơi những bãi tha ma
Rất đau buồn khi chỉ mới nghe qua
Nhưng sự thật là điều không chối cãi
Có ai đó nếu thấy còn ái ngại
Xin một lần nhìn lại chính bản thân…
Đại dịch này khi cả nước ra quân
Trong chúng ta xin đừng ai đứng lại
Cả nước một lòng dựng thành trì vững chãi
Chắc chắn sớm thôi sẽ trở lại an bình
Trên dưới một lòng giữ đúng đức tin
Thực hiện nghiêm minh ban hành chỉ thị
Dù covid hay là ma là quỉ
Cũng phải cúi đầu khiếp sợ mà thôi
Việt Nam ơi! Trải qua biết bao đời
Bao biến đổi thiên tai địch họa
Cũng chỉ để làm dân ta thêm gan dạ
Chung một lòng giết dịch họa hôm nay
Về Sài Gòn trong những tháng ngày này
Phố xá đìu hiu lòng người bấn loạn
Nhưng thấy đáng yêu vì trong cơn hoạn nạn
Bắc cùng Nam san sẻ thương yêu
Những đoàn xe nối tiếp một chiều
Hướng về Nam nơi Sài Thành tâm dịch
Bộ đội,nghành y,công an cứu trợ
Để thay dân gánh vác những rủi ro
Thức thâu đêm bện cạnh những tiếng ho
Tiếng kêu cứu của người dân lâm bệnh
Không than trách không một lời chảnh chọe
Khi người dân quá đau đớn…. lỡ lời …
Về Quảng Bình vào một buổi sớm mai
Nghe lao xao rì rào nơi cảng cá
Người đông đúc thuyền bè về rộn rã
Bỗng bồi hồi lo lắng chuyện chẳng may!
Chẳng được lâu khi đọc báo nghe đài
F1,F0 bắt đầu xuất hiện
Trên quê hương đất mẹ anh Hùng
Dịch đã về ta chấp nhận sống chung
Phải bình tĩnh tìm cách dập dịch
Người Quảng Bình can trường khí phách
Không có gì không thể vượt qua
Ta phải xem mọi chốn là nhà
Và mọi người là anh em ruột thịt
Không chê bai không tẩy chay quay mặt
Nhưng phải luôn giữ khoảng cách an toàn
Tương trợ lẫn nhau khi khốn khó lầm than
Đức tính quý ngàn đời không thay đổi
Quãng Bình ơi trong thầm thì gió nói
Dịch hết nhanh để con lại được về
Với dòng sông và những lũy tre
Với những trưa hè và cánh đồng đầy nắng…
Để được yêu thương được ngồi thầm lặng
Để được thì thầm trong đêm vắng, bờ sông…
Thư điện tử của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *