TUYẾT TRÁI MÙA - Truyện ngắn của Quỳnh Nga

Đăng bởi:
05/03/2014 | 15:48
Chuyên mục: Văn thơ
0 bình luận
TUYẾT TRÁI MÙA - Truyện ngắn của Quỳnh Nga

Đã hơn 20 sang đây, năm nay là năm mùa Đông kéo dài nhất, cuối tháng 3, đầu tháng tư rồi mà đâu đâu cũng thấy một mầu trắng xóa. Ai chưa một lần nhìn thấy tuyết, sẽ ao ước, thèm muốn được sờ vào nó, cảm nhận bầu trời đầy bông trắng rơi rơi, hít hà cái lạnh rồi suýt soa, sung sướng… Nhất là khi tay trong tay đi bên người yêu, mặc những bông tuyết nhẹ rơi... làm cho hai má ửng hồng, sẽ thấy hạnh phúc như được nhân lên. Nhưng với mình thì khác, tuyết rơi, chỉ làm mình buồn thêm… Bởi tình yêu của chúng mình, cũng nhờ tuyết mà gặp nhau và cũng vì „nó“ mà giờ đây lòng mình quay quắt – Ôi, Tuyết… "Anh ơi, cho em hỏi, tầu này có chạy về nhà ga "Nichtenberg" không ạ?" – Giọng nói ngọng của cô bé làm mình ấn tượng ngẩng lên – Hóa ra, nàng cũng không còn trẻ nữa, nhìn cũng phải ngang tuổi mình rồi, đầu tóc vương đầy tuyết và hai má ửng hồng… Đấy, chỉ vì một câu hỏi đường và chỉ vì đôi má hồng của nàng, mà hai con người lúc đó còn đang chưa có giấy tờ, trời đã se duyên để nên vợ, thành chồng – Nàng tên là Tuyết. Những ngày còn hạnh phúc bên nhau, Tuyết thường hay nói với mình: „Nhờ ngày tuyết rơi, mà em có được anh, có được hai cục cưng và ổn định nơi xứ người", vậy mà... NGA 4 Do hai đứa đều chăm chỉ đi làm cho các nhà hàng, nên khi giấy tờ ổn định, có chút vốn và kinh nghiệm, bọn mình mua một cái Imbiss bán đồ ăn nhanh gần nhà, để đỡ phải đi làm thuê. Những ngày đầu, hai vợ chồng làm việc rất vất vả, Tuyết không có thời gian chăm thằng Tu 15 tuổi và con Ty 9 tuổi còn đang học phổ thông, bọn mình đã bàn nhau, thuê thêm một người giúp việc. Đông, tên chàng thanh niên, quê ở một vùng núi phía Bắc, gần 40 tuổi, vẫn chưa thèm xây dựng gia đình, khỏe mạnh, nhìn có vẻ hiền, đã trở thành „thành viên“ trong Imbiss của vợ chồng mình, cũng vào một hôm… tuyết rơi. Thấm thoắt thời gian trôi đi, cái Imbiss của mình ngày một đông khách, nhưng tính khí của Tuyết ngày một thay đổi, hay cáu gắt những chuyện không đâu… Lúc đó, mình chỉ nghĩ đơn giản là vì công việc vất vả, nên Tuyết cáu gắt, mình cố nhịn, cho qua. Thế rồi, một hôm có người họ hàng nhà mình từ Việt Nam sang thăm, đang tụ tập tại nhà cũng một người trong họ, mấy bố con rủ Tuyết đi thì nàng kêu mệt nhất định không đi… Và sau mười mấy tiếng đi chơi, khi ba bố con về tới nhà thì đã thấy đồ đạc trong nhà bị sáo trộn và trên bàn Tuyết để lại một bức thư:„Các con và anh thân mến. Em không thể dấu anh được nữa… em và Đông đã yêu nhau từ lâu, mà anh hiền quá, chẳng để ý, bọn em phải ra đi anh ạ…“. Mình chỉ đọc được đến đó và vò nát bức thư rồi châm bật lửa đốt. Nàng theo Đông và mang theo toàn bộ tiền bạc hai vợ chồng mình tích lũy… Xin thề, lúc đó mình chỉ thương các con và thương nàng. Sống với nhau mười mấy năm rồi nên mình biết, Tuyết hiền và hay tin người. Chắc chắn „má hồng“ của mình đã bị lừa theo tiếng sét ái tình. Lúc đó tim mình như có cơn co thắt, đau đớn và uất nghẹn, thương các con và tự thương mình, có mắt như mù… và đặc biệt, hôm đó trời cũng âm u và tuyết rơi nhiều lắm. Mấy năm đã qua đi, các con mình giờ đã lớn hơn và đã tự lập được nhiều. Mình vẫn tự điều hành cái quán ăn nho nhỏ... nỗi buuồn giờ đã nguôi ngoai. Hôm đi dự Hội đồng hương, nghe mọi người kể Tuyết giờ đây đang gặp khó khăn và không còn hạnh phúc, đúng như mình nghĩ, Đông chỉ là kẻ lừa đảo, hắn chỉ lợi dụng „máy bay“ và ôm cục tiền, cao chạy xa bay cùng một phụ nữ trẻ đẹp khác. Tuyết đang bơ vơ ở một nơi rất xa thành phố. Nghe chuyện, mình cũng thấy bình thường... Bởi lòng mình đã hết yêu Tuyết từ lâu... NGA 2NGA 5 Nhưng hôm nay, nhìn những bông tuyết rơi trái mùa, tự nhiên, mình lại nhớ như in cái ngày đầu gặp gỡ, nhớ cái giọng nói ngọng của nàng, có đôi „má hồng“, mẹ của hai đứa con mình... Nhớ đến Tuyết, người đàn bà nhẹ dạ, đã từng phản bội... Tuyết trái mùa đến bất ngờ Tự nhiên mình lại thấy... ngơ ngẩn buồn Hình như còn chút vấn vương Nên chăng, lại cứu, lại thương… con mình. Chưa biết quyết định thế nào, tại sao hôm nay mình lại tâm trạng thế này cơ chứ. Có nên tha thứ và gọi nàng về, ví như cái tính khí dại dột, trái nết của Tuyết năm nào, nàng cũng chỉ là Tuyết trái mùa. ------- Lời tác giả: Chính những bông tuyết cuối mùa dưới đây đã cho Quỳnh Nga cảm xúc để viết câu chuyện trên... Cám ơn bạn đọc đã chia sẻ. Berlin đêm 4.4.2013.
Gửi lời bình luận

Thư điện tử của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Gửi bình luận
Tin liên quan
<1234567 ... >