VƯƠNG VẤN... Cảm xúc của chị Kim Hồng Berlin

Đăng bởi:
31/12/2021 | 00:04
Chuyên mục: Cuộc sống cộng đồng
0 bình luận
VƯƠNG VẤN... Cảm xúc của chị Kim Hồng Berlin

Mấy ngày nay trời âu lạnh lắm với cái giá buốt -12 độ, chẳng dễ dàng gì cho giới trẻ chứ nói chi đến bậc tuổi xế chiều… Mụ tất tưởi với dáng điệu của kẻ chẳng mấy khi nhàn hạ tay đẩy xe hàng, bỗng nghe có tiếng gọi “Cháu ơi giúp cô với“ - Giật thót quay lại phía sau - Oh, một bác gái...

Mụ lên tiếng hỏi “Cô gọi con ạ, con có thể giúp gì được cô?”.

Cô liền kể cho tôi, cô sống có một mình hưu quạnh, có mỗi đứa con gái lại lập nghiệp ở Ba Lan - Vì dịch nên không sang thăm cô được - Rồi cô khoe, nó mới gửi tặng mẹ đôi giầy cô đang đi, tính ra tiền Đức cũng cả 100€. Hôm nay gần tết có cô bạn từ Tây Đức sang chơi thăm, nên cô gắng đi mua con ngan mai về thết bạn, mặc dù cái chân của cô hơn năm nay đau lắm, đi lại khó khăn mà cô tìm chẳng thấy còn con ngan nào, vậy nhờ cháu tìm mua giúp cô với… Mụ nhìn cô với ánh mắt đầy thương cảm liền hăng hái đi hỏi nhân viên mới biết qua ngày lễ loại Ngan 1,8kg (như cô muốn) đã hết, thật ái ngại.

Mụ nói, "Cô ngồi đó trông xe hàng, cháu chạy lên Kauf trên xem sao". Nhưng mụ đã đến Kauf thứ hai cũng chẳng còn loại ngan mà cô cần mua…Tôi tiu nghỉu quay về nói "Cô ơi cháu đã đi 2 Kauf mà thật đáng tiếc loại ngan cô thích đều hết, mà ngày tết con bận lắm,  không thể đi cùng thêm được, cô đừng buồn con nghe". Cô níu lại hỏi "Cô cần mua áo cho trẻ con để làm qua thì ở đâu v.v…"

Mụ phải về vì quán còn bao việc, lên xe chạy mà lòng bâng khuâng buồn vu vơ... thoáng nghĩ về kiếp người, cuộc sống vội vã, hình dung khuôn mặt, dáng điệu nhỏ bé... ở tuổi 76 như cô kể thì có lẽ thủa thanh xuân của cô cũng chẳng phải tầm thường, nhưng thời gian là một thứ không thể đàm phán được. Chẳng phải người thiếu tiền mà cô cần lắm một hơi ấm tình thân bên mình tuổi xế chiều…

Mụ miên man nghĩ về ước mơ ấp ủ từ lâu tạo dựng nên tại khuôn viên nhà của mụ trở thành một viện dưỡng lão thu nhỏ quy tụ những người con xa xứ tuổi xế chiều, để mỗi ngày được cùng nhau nghe tiếng chuông, tiếng gió... đàm đạo kể lại cho nhau nghe một thời đã qua ở nơi xứ người.

Phanh kít... Quán Thanh Koch đã ở trước mặt, mụ lấy tay xoa mặt cho tỉnh ”bụng bảo dạ”: "Thôi thì ta cứ ước mơ, chứ phận mình đức mỏng tài xơ đường đi tới ước mơ còn xa lắm…

Cảm ơn nhân duyên cho mụ gặp cô hôm nay, nghe những lời tâm sự, để mụ có thêm quyết tâm chạm tay tới ước mơ của mình.

Cầu nguyện điều bình an và may mắn đến muôn người.

Berlin 30.12.2021

 

Gửi lời bình luận

Thư điện tử của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Gửi bình luận
Tin liên quan
<1234567 ... >