TRĂNG ĐÊM - Trương Thị Hoa Lài

Đăng bởi:
03/10/2022 | 21:42
Chuyên mục: Văn thơ
0 bình luận
TRĂNG ĐÊM - Trương Thị Hoa Lài

BBT Viet-bao.de mời quý độc giả đọc bài thơ "Trăng đêm" của tác giả Trương Thị Hoa Lài đang sống và làm việc tại TP Rostock.

TRĂNG buồn lặng lẽ trên cao
ĐÊM như lạc lối cồn cào nợ duyên
THẢ hồn trong đáy mắt huyền
SỢI thương sợi nhớ muộn phiền mình ơi
TƠ vương âu cũng số trời
VÀNG đêm cô quạnh chơi vơi trăng sầu

SOI gương trắng bạc mái đầu
NGHIÊNG đêm lệ đẫm canh thâu đợi người
MẶT hồ gợn sóng chơi vơi
NƯỚC xô con nước ru đời ngả nghiêng
LỠ thầm tan chảy niềm riêng
LÀNG quê vời vợi mẹ hiền ngóng con
GIỌT buồn tim mẹ héo hon
THU xưa còn đó núi non ngàn trùng

THOẢNG trong sương khói mông lung
NGHE như có tiếng côn trùng nỉ non
TRONG veo giọt nước mắt buồn
GIÓ lay lời gió lắng hồn đồng quê
LỜI thương lời nhớ đê mê
RU ta thổn thức lời thề ngày xưa

CÂU ca xứ Huế đòng đưa
HÒ khoan dìu dặt sớm trưa đẩy thuyền
SÂU nong dòng chảy nối duyên
LẮNG nghe mưa đổ bên hiên mãi hoài
VỌNG lâu trăn trở canh dài
TỪ khi người ấy nhạt phai câu thề
NƠI miền xa cũ tái tê
NAO nao chạnh nhớ lối về ngõ xưa...

ANH ơi thương mấy cho vừa
NHƯ bao năm tháng ta chưa dối lòng
CON thuyền chở mấy nhớ mong
SÓNG tình vỗ mạn bến sông ai chờ
DÂNG buồn níu bước bơ vơ
TRÀO đôi dòng lệ câu thơ sũng chiều

XÔ nghiêng bóng liễu cô liêu
BỜ sông còn đó cánh diều còn đâu
TAN ra trăm mảnh trăng sầu
CHẢY xuôi con nước giọt ngâu hững hờ
XUYẾN xao có kẻ mong chờ
XAO lòng người hỡi đường tơ bẽ bàng
TÌNH ơi trăm sự trái ngang
NỒNG say rồi cũng dối gian đấy mà...

LÒNG ai trỗi nhạc ngân nga
EM mơ cánh én la đà chờ xuân
ĐÂY này vẫn áo tứ thân
VẪN khăn mỏ quạ phù vân xứ người
NHỚ thương thương nhớ đầy vơi
MONG ngày hội ngộ tại nơi quê nhà

THUYỀN tình có chở người qua
TRĂNG còn thao thức gót hoa ai về
ÊM êm giấc mộng câu thề
ÁI ân dịu ngọt đê mê hỡi chàng
THEO nhau qua bến đò ngang
DÒNG đời đưa đẩy mênh mang kiếp người
SÔNG xanh đón ánh trăng rơi
MƠ màng trăng vỡ thành đôi con thuyền!

LẶNG nghe có tiếng chim Quyên
THẦM thì nhắn bạn còn duyên vợ chồng
ĐÊM nay bên ngọn nến chong
RÓT đầy chung rượu nhớ mong một người
VÀO ra trăn trở rã rời
THƠ chan nước mắt bờ môi úa màu

LỜI thương chưa nói hết câu
YÊU nhau từ độ bể dâu nổi chìm
THEO chi cái bóng vô hình
GIÓ lay lạnh buốt con tim đoạ đày
ĐỢI người người hỡi có hay
CHỜ người đâu biết tình này héo hon
MÊNH mông giữa sự sống còn
MANG theo nỗi nhớ mỏi mòn xác thân

TRĂNG non khuất nẻo mờ dần
ĐÊM thêm lạnh vắng níu chân ta về
THẢ hồn buông thỏng tái tê
SỢI thương sợi nhớ không hề cạn vơi
TƠ duyên âu cũng số trời
VÀNG đêm cô quạnh thả rơi nỗi sầu...

SOI chi vàng võ canh thâu
NGHIÊNG song bóng nguyệt trên đầu lửng lơ
ĐÔI điều nhắn gửi hồn thơ
LỨA đôi gặp lại giấc mơ đã tròn
THIẾP rằng em hãy còn son
CHÀNG vui trong tiếng cười giòn trẻ trung
MÙA về khúc nhạc trỗi cung
YÊU nhau mình nhé tương phùng nợ duyên.

Gửi lời bình luận

Thư điện tử của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Gửi bình luận
Tin liên quan