CHÚNG CON LÀ VIỆT NAM - Thơ: Trần Minh Hòa, München
Đăng bởi:
03/05/2015 | 21:37
Chuyên mục: Văn thơ
0 bình luận
Tôi không muốn chiến tranh
Tôi không muốn sự tan tành đổ nát
Tôi không muốn mảnh bom cắt ngang câu hát
Và tôi không muốn đất nước tôi lại rơi nước mắt
Vì mọi người không biết thương nhau.
Mẹ tôi lại đau
Nỗi đau mất chồng, mất con nơi chiến trận
Và những oán hờn chìm trong thù hận.
Đất nước tôi lận đận-long đong.
Tôi không muốn thành người hát rong
Não nề xin ăn ở trong khao khát
Tôi không muốn „người nhìn người chua chát“
Vì tủi hờn mang hai tiếng „Việt Nam“
Tôi không muốn lòng tham
Chen chúc vào dòng đời êm ả
Tôi không muốn mỗi người đi mỗi ngả
Quên đường về Đất mẹ-Quê hương.
Tôi không muốn những vấn vương
Mất dần trong những con người xa xứ
Tôi không muốn người ta đem quá khứ
Của hôm qua để kể tội hôm nay.
Tôi không muốn ngày lại ngày
Cuộc đời trôi đi trong vô nghĩa
Tôi không muốn người ta cười trong mai mỉa
„Người Việt Nam! Ơi hỡi Việt Nam!“
Có một điều tôi muốn-duy nhất mà thôi!
Đó là đất nước tôi-Đất nước tôi
Không bao giờ có tiếng bom rơi
Chỉ có tiếng trẻ thơ rộn rã tiếng cười
Và mọi người nhìn lại-thương nhau
Hàn gắn những vết thương đau
Của hôm qua để làm lại những ngày sau.
Tôi không muốn chìến tranh
Tôi không muốn đất nước tôi tan tành đổ nát
Tôi chỉ muốn mọi người hát chung câu hát!
„Thưa mẹ chúng con là Việt Nam!“
Từ München 02-05-2015
Tin liên quan
Thư điện tử của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *