"Nhìn chồng người ta mà thèm"

Đăng bởi:
23/11/2014 | 07:03
Chuyên mục: Văn thơ
0 bình luận
"Nhìn chồng người ta mà thèm"

Lời Viet-bao.de: Những năm tháng sống xa quê hương, những gì mắt thấy tai nghe, tốt xấu và cả thực tế xẩy ra trong cuộc đời, đã cho Quỳnh Nga cảm xúc để viết truyện ngắn này, chia sẻ với thân phận của nhiều người phụ nữ... Nhân dịp trang Viet-bao.de ra mắt, xin phép được đăng lại, thân mời độc giả... ----------------------------------- Đó là câu „nói“ trong ý nghĩ của Hạ, mỗi khi vô tình nhìn sang quầy bán hoa của vợ chồng cái Thơm bên kia đường… Nhìn chúng nó hạnh phúc, như hai con chim cu, chồng chiều vợ, thương con… Hạ lại „Nói“(trong đầu): Nhìn chồng người ta mà thèm, rồi thở dài, buồn bã, nghĩ tới thân phận mình… Cách đây mười lăm năm, cô gái ngoại thành Hà Nội, gặp chàng trai Hòa Bình trong một trại tỵ nạn vùng Nam nước Đức. Vẻ hiền lành, chất phác của Ly đã làm cho Hạ siêu lòng, và tình yêu nhanh chóng kết thúc bằng một bữa liên hoan nhỏ, chẳng có họ hàng gia đình thân thích, chỉ có mấy anh chị em cùng trại… Mười lăm năm với bao biến đổi, giờ đây hai vợ chồng Hạ đã ổn định giấy tờ, với cô con gái Hạ Vi 14 tuổi và tài sản là một cửa hàng bán đồ thực phẩm (Lebensmittel) tại một quận gần trung tâm Berlin. Cuộc sống đủ ăn, đủ tiêu. Thỉnh thoảng chủ nhật, có bạn bè, khách khứa đến chơi, Ly nói chuyện rất nhẹ nhàng tình cảm và tỏ ra rất tâm lý, thương vợ, yêu con. Nhìn vào đôi vợ chồng Hạ, Ly, ai cũng bảo họ là đôi vợ chồng hạnh phúc là niềm mơ ước của nhiều người. Nhưng khi cánh cửa tiễn khách vừa khép lại, chỉ còn lại ba người trong nhà là Ly trở thành người một con người khác hẳn: „Mày dương mắt ra nhìn bố mày thế à cái con kia, có dọn ngay không, ông lại đạp cho một cái bây giờ,…“ rồi: „Mày giống cái con đĩ mẹ mày thế, một lũ ăn hại…“ rồi: „tiên sư thằng A, mẹ bố thằng B…“ Tội nghiệp con Vi, hai mắt cụp xuống sợ hãi, thỉnh thoảng lén nhìn bố ngơ ngác. Hai mẹ con không dám trả lời một câu, bởi nếu trả lời sẽ bị mang cái tội là cãi… và đồ đạc sẽ bị đập không cần lý do, nên hai mẹ con lặng lẽ dọn dẹp, Hạ nước mắt chảy vào trong, không dám khóc, thương con, thương mình. Quát chửi chán, cơn nghiện rượu lại lên, (Mà rượu vừa uống khỏi mồm) lại nhớ mấy thằng Tây say ở quán đầu phố. Ly đóng sầm cửa, ra tụ tập với chúng nó. May quá, hai mẹ con Hạ thở phào nhẹ nhõm… „hắn“ đã đi rồi, „yên rồi“. Nhưng mà lúc này Hạ mới khóc, mặc dù Hạ không muốn khóc trước mặt con, nhưng tự nhiên nước mắt cứ trào ra... làm con Vi cũng rơm rớm nước mắt theo mẹ. Nhiều khi nghe nó nói mà Hạ như đứt từng khúc ruột: - „Sau này Vi không lấy chồng đâu, Vi sợ chồng lắm, Vi sẽ ở mãi với mẹ thôi, mẹ nín đi, Vi thương mẹ… " Nghe con nói Hạ lại càng tủi thân, thương con hơn. Trời ơi, sao lại có thứ người gì mà „diễn“ giỏi thế, một thân người, mà cùng một lúc diễn cả hai vai: tốt – xấu? - "Muộn rồi, dậy ăn sáng rồi ra mở của hàng anh ơi", Hạ lay gọi chồng. - “Mày không biết bố mày uống rượu mệt rồi mà còn gọi, ra mở cửa hàng trước đi, tý nữa bố mày ra…”. Không biết từ khi nào, những lúc chỉ có hai vợ chồng, Ly xưng mày, tao với Hạ như thế. Lúc đầu Hạ cũng buồn, rồi nghe mãi thành quen. Lặng lẽ làm mấy miếng bánh mỳ cho Ly, rồi chả buồn ăn sáng, Hạ tất tưởi đi ra mở cửa hàng. Ở cái nơi đất khách quê người, họ hàng thân thích không có ai, bạn bè thì mỗi người một việc, ai cũng bận, chả ai giúp được gì, Hạ chỉ biết khóc. Khóc mãi, mắt thì mờ và tóc Hạ bạc sớm vì vất vả, cả thể xác lẫn tâm hồn đều rã rời, mệt mỏi. Ly càng ngày càng quá đáng, vừa lười biếng, ăn nói bậy bạ, nghiện bier, say sỉn vừa bẩn thỉu. Hạ cứ một mình với cửa hàng, việc lớn bé, nặng nhẹ đến tay Hạ hết. Từ việc lái xe đi lấy hàng đến việc bán hàng, chăm con… Hạ làm như một con ở, quần quật suốt ngày, tối về lại lo cơm nước… Và đêm, Hạ sợ nhất là khi đêm đến, sau một ngày làm việc mệt nhọc, chỉ muốn ngả lưng, thư giãn và ngủ, thì… lại phải làm nghĩa vụ của người vợ với mùi Bier rượu chộn lẫn, hôi hám… Hạ vừa khóc vừa chịu cực hình cho xong chuyện. Sau đó, Ly ngáy như sấm rền… Hạ không ngủ được, ôm gối ra phòng khách, khóc, mệt, rồi thiếp đi lúc nào không biết. Cứ như thế, ngày này qua ngày khác, lại nghe quát, mắng, lại lầm lũi làm một mình, lại sợ mỗi khi đêm về… Hàng ngày, lại thỉnh thoảng nhìn sang quầy Hoa của vợ chồng cái Thơm bên kia đường… Nhìn chúng nó hạnh phúc, như hai con chim cu, chồng chiều vợ, thương con, sao cũng là đàn bà mà cái Thơm nó lại sướng thế, đi đâu cũng một bước chồng đưa đi. Chồng nó luôn dậy sớm, lấy hàng về cho vợ đứng bán... Hạ thở dài, buồn bã, nghĩ tới thân phận mình, bao giờ mới thoát được cảnh này… Hạ muốn chia tay! Và lại „Nói“(trong đầu): Nhìn chồng người ta mà thèm! Berlin đêm 17/5/2012
Gửi lời bình luận

Thư điện tử của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Gửi bình luận
Tin liên quan
< ...