CƠ HỘI ĐỂ NÓI LỜI THƯƠNG, LỜI XIN LỖI...
Thiền sư Thích Nhất Hạnh có nói: "Thế giới này không cần người thành công nữa mà đang rất cần người biết sống hạnh phúc!"
Chúng ta muốn phát triển kinh tế bằng mọi giá ... nhưng để làm gì và để về đâu khi thiên nhiên bị phá huỷ, bị ô nhiễm. Rừng cây thay bằng bê tông. Sông suối trở nên đen ngòm tanh tưởi. Đồng ruộng trở thành nơi ngập lũ.
Chúng ta có thể di chuyển đi muôn nơi nhưng có an toàn và vui vẻ không?
Một buổi sáng mùa thu, sợi nắng mỏng như khói và hiên nhà thì râm ran tiếng chim sẻ hót. Chúng ta còn biết làm gì hơn khi xã hội đang phải giãn cách vì căn bệnh lây nhiễm qua đường hô hấp, ngoài việc pha một bình trà và ngồi nhâm nhi.
Trà không làm say nghiêng ngả như rượu, cũng chẳng làm tỉnh táo như cà phê, trà có một sự nhàn nhã rất riêng. Thật vậy, nếu lòng chúng ta không đủ bình yên, tĩnh lặng thì khó mà thưởng thức được một tách trà trọn vẹn.
Mình hay tự thưởng cho bản thân những ly trà ấm và những trang sách hay mỗi sáng, trước khi đến bệnh viện hay bước ra ngoài đường xô bồ và huyên náo.
Những đoá hoa dừa cạn sớm nay trước hiên nhà, mình thấy mới mỏng mảnh làm sao... Những đoá hoa ấy nhắc mình một lời ca thật đẹp. "Vì tình yêu như nụ hoa, chỉ nở một lần thôi, chỉ đẹp một lần thôi...".
Ừ thì, tình yêu cũng như nụ hoa vậy, nếu đã yêu, hãy sống hết mình cho tình yêu đó, để khi trôi qua rồi - nhìn lại chúng ta an nhiên mỉm cười hạnh phúc - không có chút xíu nào tiếc nuối hay thù hận.
Làm sao có thể ghét bỏ hay thù hận người chúng ta đã từng thương nhỉ? Chỉ là cuộc sống không thể bước chung đường được nữa. Mỗi người chọn cho mình một nẻo về khác trong vòng xoay cát bụi vô thường.
Đôi khi thấy người ngồi lặng yên ở đó - tự dưng cũng trào nước mắt, phải không?
"Yêu em yêu thêm tình phụ
Yêu em lòng chợt từ bi bất ngờ...".
Đúng là chỉ có trà mới khiến tâm hồn bay bổng đến như vậy.
Ừ thì, cuộc đời cần lắm những lúc lặng yên, những lúc bay bổng, những lúc dại khờ... Chứ nếu cứ lao đầu vào hơn thua, cạnh tranh, giành phần hiện hữu rực rỡ cho mình cho gia đình mình... thì buồn biết mấy!
Những ngày ngồi yên như vậy, chẳng phải chúng ta kịp nhận ra rằng, mình không cần đi ra ngoài nhiều đến như vậy, và những thứ mình cần không nhiều đến như vậy.
Dù ngủ dang tay múa chân cũng trên cái giường 1 mét sáu.
Dù muốn ăn thiệt nhiều bao tử cũng chỉ chứa được 1 chén cơm 1 chén canh 1 ít thịt cá.
Dù muốn sống thiệt lâu, sức thiệt bền cũng không được, tuổi tác tích dần lên và cơ thể lão hoá, bệnh tật, rồi đến lúc nào đó chết đùng một cái...
Khi người ta càng hiểu càng muốn sống giản đơn tự nhiên, càng đi nhiều càng muốn về nhà, càng thấm vô thường càng dễ buông bỏ, cho đi và yêu thương.
Thi thoảng lại khóc vì tiếng chim hót, vì đoá hoa nở vậy đó!
Còn sống một ngày là còn cơ hội một ngày.
Cơ hội để nói lời thương, lời cảm ơn, lời xin lỗi...
** Sách YÊN đã có mặt tại hệ thống Nhà Sách Phương Nam toàn quốc rồi nhé nhà mình!
Nguồn: Nguyễn Bảo Trung - FB Vô Thường
Thư điện tử của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *