GÓC KHUẤT Ở VÙNG ĐẤT MỚI - Ký sự của Dinh Dung Berlin
Phố đi bộ. Chúng tôi hay nói với nhau như vậy. Bởi, nơi tôi ở phía sau là đồi, phía trước là hồ rất phù hợp với đi dạo. Hai anh em vừa đi vừa mãi mê nói chuyện chợt nghe tiếng khóc ở bên kia đường, phía sau của một bến tàu điện.
Chúng tôi lại gần, thấy một cô bé đang khóc bên một người đàn ông nằm co quắp trên bãi cỏ bên đường.
Anh bạn tôi hỏi: "Có chuyện gì thế này?".
Cô bé ngước mặt lên, thấy chúng tôi cô mừng ra mặt, chào hỏi xong cô nói: "Anh này là bạn của cháu, tên là Tùng ạ".
Lau nước mắt rồi cô bé hít một hơi dài cho tự tin và nói tiếp: "Cháu nhờ hai bác giúp cháu đưa Tùng ra ngoài bến tàu điện với ạ. Cháu dìu đến đây, bạn ấy ngã vật xuống đất không biết gì nữa. Một mình cháu không lôi nổi. Gọi Taxi, thấy bạn ấy cứ nghiến răng, họ chạy mất dép luôn".
- "Đi bay về ạ?", bạn tôi hỏi.
- "Dạ, cháu đi làm thêm trên đường về, thấy có người lấy máy của Tùng gọi cho cháu và gửi địa chỉ bảo cháu đến đưa Tùng về. Chắc là Tùng bị phê đá, hồi ở VN đã vậy rồi hai bác ạ. Bố mẹ Tùng cho bạn ấy sang đây cũng muốn Tùng cách ly với đám bạn bè nghiện ngập ở nhà. Ngờ đâu sang đây cũng bay và lắc... Còn tự do hơn ở nhà, hàng hoá rao bán đầy trên mạng ấy".
- "Thế cháu sang đây làm gì, được mấy năm rồi, sao lại chơi với cái ngữ này?" - Bạn tôi hỏi.
- "Dạ cháu sang học nghề, được hơn 1 năm rồi. Cuối tuần cháu đi làm thêm. Tùng bị như thế này nhiều lần rồi. Lần nào cũng có người lấy máy của bạn ấy gọi cho cháu. Người này, chắc làm quán cùng Tùng hay đến chơi thôi. Tỉnh thuốc là bạn ấy lại bình thường. Được cái Tùng nói chuyện hay và vui lắm. Tùng cũng sang học nghề như cháu. Nhưng không biết đi theo dịch vụ của hội nào, mà chả có ai quan tâm, tư vấn cho cả. Kiểu đem con bỏ chợ. Bạn ấy bị như vậy một phần cũng tại họ cả, chuyện dài lắm hai bác ơi. Bây giờ dịch vụ đưa người sang đây đi học nghề, họ quảng cáo hay lắm. Ở vùng quê nào cũng mọc lên dịch vụ nói toàn lời hay ý đẹp và cả một trời đạo đức nữa. Đúng là nghề kiếm cơm nói hay. Hai bác có muốn cho người nhà sang đây đi học nghề, thì nên tìm hiểu những bạn đi trước, họ hướng dẫn cho là chuẩn nhất. Như cháu đây chẳng hạn, hỏi đến mấy dịch vụ nghe xuôi tai định đăng ký rồi. Nhưng rất may gặp được mấy anh chị đi trước họ tư vấn và hướng dẫn cho, mới được như bây giờ đấy ạ. Tháng trước Tùng đi liên hoan hội đồng hương. Bạn ấy chụp hình chung với một bác cán bộ ở sứ xuống dự họp. Rồi gửi hình về, mẹ bạn ấy đưa hình đi khoe khắp, bảo sang bên ấy nó đã tiến bộ rồi, được chụp hình chung với các cán bộ...".
Nghe cô bé kể, làm tôi nhớ những năm trước đây. Mấy tay sang đây làm trấn lột, giang hồ, đi thu tiền chỗ bán thuốc lá của bà con... Thế mà bố mẹ và vợ ở nhà cứ khoe chồng con sang Đức làm ở chi cục thuế, chuyên đi thu tiền. Đúng là chuyện cười ra nước mắt...
Đặt Tùng nằm trên ghế chờ tàu xong, cô bé cảm ơn chúng tôi rồi kể tiếp:
- "Nhà cháu ở gần nhà Tùng. Nhưng Tùng sang trước cháu. Hồi cháu mới sang Tùng cũng hay giúp đỡ cháu. Hồi đó Tùng còn đi học vui và không chơi thuốc nữa. Bọn cháu mấy đứa ở ghép với nhau. Tùng nghiện lại là bắt đầu từ khi bỏ học, rồi đua đòi theo mấy người đi làm quán, Có tiền để ăn tiêu nhưng giấy tờ bạn ấy không còn nữa, cảnh sát mà bắt được về là cái chắc. Cháu khổ với bạn này lắm rồi không giúp thì áy náy, mà cứ kéo dài mãi thì cháu không chịu nổi. Đáng ra giờ này cháu phải đi ngủ rồi, để mai còn đi học, vậy mà cứ ngồi chờ cho bạn ấy tỉnh chắc trời sáng mất".
Tôi bảo với anh bạn, ta ngồi đây đợi tàu với hai cháu giúp nó đưa thằng này lên tàu rồi về. Bạn tôi đồng ý.
Cô bé quay sang cảm ơn hai anh em bọn tôi rồi nói:
- "Các loại thuốc họ tự nấu thủ công được rồi. Họ nấu như nấu kẹo kéo ấy, nhanh phê và giá cũng rẻ. Tùng kể, ngày trước họ đưa từ nước khác đến, nghe bảo cả làng nấu rồi cả làng nghiện luôn, sợ thật. Tùng vào các chỗ ăn chơi các anh chị đại tung lên tận mây. Oách lắm tiền cha mẹ gửi sang và tiền đi làm phá mấy ngày là hết. Hết thì có các anh chị đại bơm cho và cuộc đời của hắn thành con nợ chung thân hai bác ạ. Nửa đêm có tiếng điện thoại là biết người ta gọi để đưa hắn về. Sợ nhất là đến để đưa cái xác chết về..."
Đang kể, tự dưng cháu bé khóc òa lên, làm cho chúng tôi cũng bùi ngùi cảm động.
Đồng hồ báo đã sang ngày mới, tàu điện cũng thưa chuyến hơn. Thằng Tùng hết nghiến răng thì chuyển sang nhai tóp tép và ngáp.
Cô bé lau nước mắt, rồi cười cười: "Bạn ấy sắp tỉnh rồi".
Nhìn hai đứa trẻ mà thắt lòng nghĩ về thân phận của mỗi kiếp người nơi vùng đất hứa này... Ở đâu cũng vậy thôi, nếu không trang bị cho con trẻ kỷ năng sống, không có sự giáo dục tử tế để có bản lĩnh bước vào cuộc đời làm người, thì mãi mãi là nổi khổ đau của bậc làm cha làm mẹ. Khi cả một thế hệ đang đi ra từ trong những hộp đêm đầy bí ẩn...
Berlin, mùa hạ 2023
Nguồn: FB Dinh Dung.
Thư điện tử của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *