THĂM NGƯỜI Ở VIỆN DƯỠNG LÃO - Quyền Lê, Berlin
Mấy ngày Lễ Phục Sinh này tôi nhất định phải đến thăm cụ trong nhà Dưỡng Lão! Tôi cảm ơn bà vì ông bà đã người đầu tiên cho tôi biết không khí Noel và Lễ Phục Sinh trong gia đình người Đức như thế nào. Khi đó tôi là cô gái vừa đến 30, mới đến Xứ lạnh và nhớ nhà da diết...
Cuộc đời bà rất an lành, không phải tất bật kiếm tiền, giản đơn và khỏe mạnh. Nhưng đến tuổi nào đó cơ bắp, đầu óc không nghe lời mình nữa, nó không chịu leo cầu thang nhà mình… nên phải vào ở nơi không cần hoạt động nữa.
Gần 2 năm cô đơn trong viện dưỡng lão, dù có con thỉnh thoảng đến thăm, nhưng bà đã như trơ, lãnh cảm với thế giới bên ngoài. Vợ chồng bà đã rất giúp đỡ xây dựng Đài Truyền hình Việt Nam trong những ngày đầu.
Tác giả nhắn thêm cho BBt Viet-bao.de
Tự nhiên tôi lại liên tưởng đến những người phải ngồi xà lim, và tôi cũng nhớ đến mẹ tôi. Mẹ tôi khổ cực kiếm sống hơn bà rất nhiều nhưng có đông con cháu nên bà vẫn sống vui đến cuối đời trong ngôi nhà mình và nhà mẹ là nơi về của tất cả con cháu từ Nam đến Bắc mỗi Tết đến.
Thanh niên ở xã hội văn minh nay ít người muốn lập gia đình hay có con cái.
Dù thế nào các cụ cũng đã hạnh phúc hơn thế hệ của chúng ta và con cháu của chúng ta.
Ngoài dịch bệnh, chiến tranh, môi trường bị tàn phá thì sự già hoá dân số cũng là một vấn đề đáng suy ngẫm...
Thấy người mà ngầm đến ta. Rồi cũng thế thôi.
Bài cảm xúc của chị Quyền Lê, định cư tại Berlin - 4.2023
Thư điện tử của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *