TIẾC THƯƠNG KHÔNG CHỈ ĐẾN KHI MẤT ĐI MÃI MÃI - Tran Hoai Van
Có một sự thật mà nhiều người trẻ chưa nhận ra: Điều đáng sợ nhất không phải là lúc cha mẹ qua đời - mà là khi họ còn sống, còn khỏe mạnh, nhưng bạn và họ đã trở nên xa lạ đến mức không còn gì để nói với nhau.
Khi ấy, nỗi cô đơn không phải là không có ai bên cạnh, mà là đứng cạnh nhau như những người xa lạ. Như mưa rơi trên mặt hồ yên ắng, không gợn sóng, không âm vang, chỉ còn những vòng tròn nhỏ dần tan biến vào hư không.
Hãy tự hỏi bản thân: Lần cuối bạn ngồi xuống, nhìn thẳng vào mắt cha mẹ và trò chuyện thực sự là khi nào? Lần cuối bạn ôm họ, không phải vì lễ nghi, mà vì tình thương là khi nào? Lần cuối bạn nói "Con yêu bố mẹ" không phải trong một tấm thiệp mua sẵn, mà từ tận đáy lòng là khi nào?
Nếu câu trả lời khiến bạn giật mình, thì có lẽ đã đến lúc thay đổi.
Bởi vì, trong cuộc đời này, chúng ta có thể tìm thấy một công việc mới, một người yêu mới, một người bạn mới - nhưng không bao giờ có thể tìm thấy cha mẹ mới.
Và khi những người đã sinh ra bạn, nuôi dưỡng bạn, dành cả đời để yêu thương bạn không còn nữa - thì mọi thành công, mọi tài sản, mọi danh vọng đều trở nên vô nghĩa trước nỗi hối tiếc: "Giá như mình đã dành nhiều thời gian hơn cho bố mẹ."
Đừng để cuộc sống vội vã của thời hiện đại cướp đi điều quý giá nhất của bạn - tình gia đình. Bởi vì, như một câu nói cổ: "Gia đình là nơi cuộc sống bắt đầu và tình yêu không bao giờ kết thúc."
Nhưng để tình yêu ấy không kết thúc, chúng ta phải nuôi dưỡng nó - mỗi ngày, bằng những việc làm nhỏ bé nhưng đầy ý nghĩa.
Hãy gọi về nhà ngay hôm nay. Không phải ngày mai. Không phải "khi nào rảnh". Ngay hôm nay.
Bởi vì tình yêu thương, cũng như ngọn lửa, không được thổi thì tắt. Và khi tiếng khóc đã nấc lên trong đêm dài, không ai có thể trả lại những gì đã mất đi.
Người ta bảo, cuộc đời có hai nỗi đau không thể chữa lành. Một là sự hối hận về những gì mình đã làm. Hai là sự day dứt về những gì mình chưa kịp làm. Tất cả chúng ta đều đang mang trong mình cả hai nỗi đau ấy. Nỗi đau của những đứa con bất hiếu khi còn trẻ. Nỗi đau của những người cha, người mẹ không được con cái thấu hiểu khi về già.
Vậy thì, trong khi còn có thể, hãy gõ cửa ngôi nhà tuổi thơ. Hãy ôm lấy bờ vai đã gầy đi của mẹ cha. Hãy ngồi xuống cùng bữa cơm gia đình. Và hãy lắng nghe, dù chỉ một lần, những câu chuyện mà bạn tưởng như đã nghe quá nhiều lần.
Bởi một ngày nào đó, khi tất cả chỉ còn là ký ức, bạn sẽ nhận ra: những khoảnh khắc đơn sơ ấy chính là hạnh phúc đích thực mà cả đời bạn kiếm tìm.
Hãy về nhà, khi nhà vẫn còn đó.
Nguồn: Viet-bao.de theo Tran Hoai Van KhicongHimalaya
Lời Tri Ân Sâu Sắc CỦA Ban Tổ chức giải bóng đá SiviLiga x VDB 2025
07/10/2025 | 22:38
Nam sinh công bố nhiều nghiên cứu tại hội nghị quốc tế về trí tuệ nhân tạo
24/09/2025 | 21:12
MỜI ĐĂNG KÝ THAM GIA PICKLEBALL CÙNG CÂU LẠC BỘ HỒ GƯƠM BERLIN-CHLB ĐỨC
26/08/2025 | 17:45
NGHỊCH CẢNH MANG HẠNH PHÚC CHO CÔ
17/07/2025 | 09:48
Giữ tiếng Việt giữa lòng nước Đức
10/07/2025 | 23:08
Cha mẹ nên làm gì khi vô tình "đẩy con ra xa"?
19/04/2025 | 10:21

Thư điện tử của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *