CÔ GIÁO CŨ – Văn Tất Thắng, Chemnitz

Đăng bởi:
19/11/2015 | 09:10
Chuyên mục: Văn thơ
0 bình luận
CÔ GIÁO CŨ – Văn Tất Thắng, Chemnitz

Lớp 3 tôi đi thi học sinh giỏi cấp huyện nơi sơ tán. Ngày ấy thi cả 2 môn văn và toán, dẫn tôi đi thi là cô Tâm chủ nhiệm lớp.

Con đường huyện, chạy theo con sông đào lưng lưng nước, hai bên bờ cỏ năn lác mọc ngáng đám bèo tây, chỗ con sông chui qua cống xi măng có chiếc vó bè đã tháo lưới nghếch gọng lên trời. Hàng xoan bên lề cỏ xanh trụi lá đen xì ướt át, mưa bụi bay vướng lên chùm quả xoan khô quắt đọng nhiều giọt nước trong veo. Tôi đội mũ cói, cô giáo tôi đội chiếc nón nâu thâm.

Giờ thi toán tôi làm ngon lành. Đến giờ thi văn thì bụng đói sôi òng ọc. Cô Tâm đến bên: „Mệt phải không? Đói chứ gì? Cố lên em! Làm bài xong mình đi thật nhanh về nhà cô ăn cơm cá“. Tôi hưng phấn hẳn. Đề văn là tả trận mưa rào. Tôi làm xong cô Tâm cầm bài làm lên đọc. Khi ra về cô cứ cười và đọc nguyên văn câu mà tôi đã viết: "Bố Tí quát Tí: Thằng này dốt thế! Hứng nước mưa mà để cái chậu chịn xuống sân thì đất bẩn sẽ bắn vào thì còn gì gọi là nước mưa…“.

Ngày đầu về đây học, bọn trong lớp rất ghét quân sơ tán. Cô xếp tôi ngồi gần một con bé mặt rất xinh trán nó mọc nhiều lông tơ, lông mày nó rậm, nó lườm tôi cau có rồi ngồi ép sát sang đứa ở bên. Giờ ra chơi tôi ngồi tại chỗ, mấy lần cô Tâm đến bảo: "Em cứ ra sân chơi, kệ các bạn". Giờ toán cô Tâm hay ra một bài toán để cả lớp cùng làm. Cả lớp không đứa nào giải được cô chỉ tôi hỏi: "Em có giải được không?". Mấy lần như vậy tôi đều giải được. Từ đó bọn trong lớp thích tôi và con bé ngồi bên cạnh hay khen tôi viết đẹp. Cô Tâm yêu chiều tôi lắm, trong lớp tôi thích ngồi đâu thì ngồi.

Giờ ra chơi, lũ con trai bọn tôi đẩy nhau chạy ra bờ sông đào đứng thành dẫy mở toang cúc quần tưới nước lên những gốc tre. Bọn con gái thấy chúng lúi húi gần mấy cái hầm chữ A cỏ mọc xanh um. Hôm báo động khẩn, tiếng máy bay mang bom gào rú, cô giáo lệnh cho chúng tôi chui vào hầm trú ẩn. Cả lũ bịt mũi tức thở, eo ơi, toàn mùi nước đái khai lè.

Học gần hết năm tôi chia tay lớp, xa cô giáo mãi…

Rồi đến một hôm. Đoàn xe quá cảnh mang biển số quân đội đang đợi sang phà. Ngồi trong cabin xe tôi nhận ra gương mặt cô, tôi kêu nhỏ: „Cô Tâm!“.

Cô giáo cũ của tôi mặc chiếc áo mưa xanh tránh trời gió lạnh, cô dắt chiếc xe đạp đằng sau đèo mấy bọc ni lông. Cô nhận ra tôi ngay: „Em lớn như này rồi sao!“. Cô kể, chồng cô ốm mấy năm rồi, cô đã xin nghỉ dạy, bây giờ chạy chợ.

Chia tay cô tôi móc túi lấy tập tiền dúi vào tay cô giáo:

- "Không! Cô không nhận!".

Cô giáo tôi nhất quyết không nhận tiền, hai bàn tay cô nắm bàn tay tôi như ủ ấm: Cô thường dậy sớm làm hàng, diêm hay ẩm, em có cái bật lửa nào không cho cô xin một cái.

Ôi cô giáo tôi…

11.2014.VTT (Ảnh bìa sưu tầm trên FB)

Gửi lời bình luận

Thư điện tử của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Gửi bình luận
Tin liên quan